Cách làm việc của Đinh Tấn Bằng rất tàn nhẫn, lợi dụng Thẩm Quân Thanh để hại Thẩm gia, rất giống cách mà hắn có thể làm ra.
Thẩm Minh Lượng lắc lắc đầu, biểu cảm phức tạp nhìn Thẩm Thư:”Không phải, tên đó là Đinh Tấn Nhai.”
Thẩm Thư ngạc nhiên:”Chú nhớ không lầm chứ?”
Nhìn bộ dạng của Đinh Tấn Nhai ngày hôm đó, hình như không giống người của Hắc Hoả a.
Thẩm Minh Lượng gật đầu đảm bảo:”Chỉ mới hơn ba năm trôi qua, tôi không thể nhớ lầm được, chính xác là Đinh Tấn Nhai.”
Thẩm Thư nhìn Hướng Tu Tề, Hướng Tu Tề chớp chớp mắt nói:”Chờ Thẩm Quân Thanh tỉnh lại, chúng tôi sẽ tra hỏi cậu ấy sự việc của ba năm trước, nếu thật sự cậu ấy và tên Đinh Tấn Nhai kia cấu kết với nhau, cố ý tiết lộ hành động của ba chú và những người khác, trong cục tuyệt đối sẽ không để yên!”
Nói đến đây hắn tạm dừng một chút rồi nói tiếp:”Vừa hay mấy ngày hôm trước trong cục vừa bắt được một người tên Hồ Lập Cường cấu kết với Hắc Hoả, bây giờ đã bị đưa đến tổng cục để xử lý, mạng thì chắc chắn không thể lưu lại, chúng tôi còn phải dùng một chút thủ đoạn để có thể lấy thêm tin tức từ trên người liên quan với Hắc Hoả vừa bị bắt.”
“Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che bất cứ một người nào, chú yên tâm đi.”
Lời lẽ của Hướng Tu Tề chính đáng, cho dù có biết được mối quan hệ của bọn họ và Thẩm Quân Thanh thân thiết, Thẩm Minh Lượng cũng nhịn không được mà gật đầu:”Được, tôi tin tưởng phân cục sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi!”
Nói chuyện xong, ba người lại lần nữa yên lặng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Thẩm Minh Lượng vang lên mới phá vỡ sự yên lặng đó
Thẩm Minh Lượng tiếp điện thoại, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Một phút sau, sắc mặt gã trắng bệch lại, đẩy cửa đi vào.
“Nguyên Xương đã xảy ra chuyện! Anh, anh ấy đã chết, làm sao bây giờ, những người đó theo dõi Thẩm gia, bọn họ theo dõi chúng tôi, bọn họ đây là muốn đuổi cùng giết tận a!”
Thẩm Thư và Hướng Tu Tề liếc nhìn nhau, hỏi:”Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Cả người Thẩm Minh Lượng đều rơi vào hoảng loạn, gã đóng cửa phòng bệnh lại, hoang mang lo sợ nói:”Nguyên Xương đã chết, bọn họ lại bắt đầu rồi, lại bắt đầu tấn công chúng tôi rồi, tại sao, tại sao không buông tha cho chúng tôi!”
Khi nói ánh mắt gã nhìn đăm đăm vào Thẩm Quân Thanh ở trên giường, biểu cảm trở nên dữ tợn:”Là nó! Là nó! Nó chưa đến được bao lâu những người đó liền bắt đầu tấn công chúng tôi, là nó hại chết ba tôi và những người khác, bây giờ lại trở về, có phải muốn giết chết anh ấy thì mới cam tâm hay không!”
“Rốt cuộc chúng tôi làm sai cái gì, Thẩm Quân Thanh mày một hai phải đuổi cùng giết tận!”
Thẩm Thư thấy trạng thái của gã không đúng nên đi về phía trước ngăn cách ở giữa gã và giường bệnh:”Thẩm Minh Lượng, chú bình tĩnh một chút.”
“Tôi bình tĩnh, tôi bình tĩnh như thế nào đây! Nói không chừng vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì tôi sẽ chết, cậu nói tôi bình tĩnh thế nào được!”
Thẩm Thư duỗi tay giữ bờ vai của gã, đột nhiên dùng sức bẻ rắc một tiếng, Thẩm Minh Lượng lập tức rên lên, lảo đảo lui về phía sau, dựa vào tường che lại bả vai đau đến không nói nổi.
“Bình tĩnh lại chưa?” Thẩm Thư mỉm cười hỏi.
Thẩm Minh Lượng nghẹn ngào nói:”Bình tĩnh rồi.”
“Được, nếu đã bình tĩnh lại rồi thì chú dùng đầu óc suy nghĩ kỹ, lần này Thẩm Quân Thanh trở về anh ấy có cơ hội liên lạc với người ngoài không?”
Thẩm Minh Lượng suy nghĩ một chút, lắc đầu. Lần này Thẩm Quân Thanh trở lại là bị lừa, từ khi trở về thì không hề đi ra khỏi cửa Thẩm gia, thời thời khắc khắc đều có người theo dõi.
“Nhưng mà… Hai ngày nay nó có gọi một cuộc điện thoại ra ngoài…” Thẩm Minh Lượng nói.
Thẩm Thư than thở một tiếng:”Xin lỗi, điện thoại là gọi cho tôi, kỳ lạ quá, chẳng lẽ trước khi đến đây tôi đã thông báo cho người của Hắc Hoả, nói bọn họ hôm nay hãy tới thành phố Khúc An giết người.”
Thẩm Minh Lượng rụt rụt cổ, lắc lắc đầu:”… Không, tôi không có ý nghi ngờ cậu.”
“Được rồi, khi Quân Thanh tỉnh thì sự thật sẽ sáng tỏ, sự việc ba năm trước đây cũng sẽ điều tra rõ ràng, về phần những người xuống tay với Thẩm gia các người, tôi sẽ xử lí, bản thân mọi người tự cẩn thận một chút.”
“Tình hình của Thẩm Nguyên Xương hy vọng chú có thể nói rõ ràng, không cần giấu giếm, nếu không xảy ra vấn đề thì người chịu xui xẻo vẫn là Thẩm gia các người, tai hoạ tiếp theo còn không biết có rơi trên người nhà chú hay không.”
Thẩm Minh Lượng gật đầu:”Tôi nói, sau khi chúng tôi đưa Thẩm Quân Thanh đến bệnh viện, vào giữa trưa ở nhà cũ trừ người thân của bác hai thì những người khác đều về nhà, Nguyên Xương là con một không có anh chị em gì hết, cho nên vẫn luôn canh giữ linh đường, bà nội của Nguyên Xương bảo anh ấy vào phòng ngủ nghỉ ngơi một chút. Không bao lâu sau, bà nội của anh dọn cơm trưa xong thì đi lên lầu gọi người nhưng không ngờ tới khi đẩy cửa ra đã thấy anh nằm trên mặt đất cạnh cửa sổ, không còn thở nữa.”
“Tôi thấy nhà cũ của các chú có không ít bảo vệ, chẳng lẽ không có một ai phát hiện ra điểm kỳ lạ sao?”
Thẩm Minh Lượng vẻ mặt đờ đẫn lắc đầu:”Những bảo vệ đó chủ yếu là để canh chừng Thẩm Quân Thanh, mà nó đã được đưa đến bệnh viện, mẹ bác hai liền cho giải tán hết, ai ngờ được sẽ có chuyện này xảy ra.”
Thẩm Thư:”…”
“Vậy camera giám sát đâu? Đừng nói là không có chứ?”
Thẩm Minh Lượng nhìn cậu, thở dài một cái:”Chỉ có cổng chính là có camera thôi.”
Thẩm Thư cũng thở dài, tuy rằng không biết trước kia Thẩm gia huy hoàng bao nhiêu, nhưng bây giờ lại cảm giác được bọn họ thật nghèo túng, có cái camera cũng tiếc tiền không mua, đúng là khiến người ta chua xót a!
“Báo án chưa? Tốt xấu gì cũng nên tra rõ nguyên nhân chết.”
Thẩm Minh Lượng gật gật đầu, giữa lông mày ẩn chứa chút sợ hãi:”Tra rồi, bệnh tim đột ngột tái phát giống với anh hai của tôi.”
Chính là bởi vì nguyên nhân chết quá quỷ dị nên gã mới cảm thấy kinh hãi, gã còn chưa nói tới, tuổi tác lớn có thể là do bị bệnh tim, đem chuyện này đổ lên đầu Thẩm Quân Thanh cũng là vì Thẩm Nguyên Xương muốn tìm người để trút giận.
Nhưng Thẩm Nguyên Xương chỉ mới ba mươi tuổi, thân thể khoẻ mạnh, sao có thể nói là bệnh tim!
Lúc cậu hai chết bọn họ cảm thấy vẫn còn may mắn, bây giờ đến Thẩm Nguyên Xương chết làm cho bọn họ không thể đối mặt được với sự thật, những người đó thật sự đang theo dõi bọn họ.
“Cầu xin hai người cứu giúp chúng tôi! Tôi vừa mới kết hôn chưa được ba năm, đứa con năm nay mới hai tuổi, tôi không thể nhìn con mình chết đi a!” Thẩm Minh Lượng suy sụp tinh thần ôm lấy đầu, ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Thư nhíu mày, Đinh Tấn Bằng đã bị Đinh Tấn Nhai phế đi hoàn toàn, không có khả năng là do hắn làm, chẳng lẽ thật sự là Đinh Tấn Nhai ra tay?
Cậu nói với Hướng Tu Tề:”Cậu với Thẩm Minh Lượng ở lại đây chờ Quân Thanh tỉnh lại đi, tôi đi đến Thẩm gia xem có thể tìm được manh mối tra ra hung thủ không.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Thư lập tức gọi điện thoại cho Cố Nghiên để hỏi thăm sự việc của Đinh Tấn Nhai.
“Đinh Tấn Nhai đang ở Khúc An.” Cố Nghiên nói.
Trong lòng Thẩm Thư trở nên căng thẳng, sớm biết Đinh Tấn Nhai và Thẩm Quân Thanh có khúc mắc như vậy, lúc trước cậu nên đem theo Đinh Tấn Bằng để giải quyết hết nguyên ổ.
Cúp điện thoại, Thẩm Thư lập tức bắt xe chạy về khách sạn.
Trở lại khách sạn, Thẩm Thư vừa mở cửa liền oán giận nói:”Cái tên Đinh Tấn Nhai kia đúng là làm ra chuyện vô nhân đạo mà, nếu sớm biết như vậy mấy ngày trước đã trực tiếp giữ hắn lại thì cũng không xảy ra chuyện như này!”
Nói xong, cậu liền nhìn thấy ở cửa sổ phòng có một người đang đứng, vẫn cứ là bộ quần áo giản dị, áo khoác lông cừu và quần tây đen.
Nhìn thấy Thẩm Thư, y khẽ cười một chút:”Thẩm tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thẩm Thư hoài nghi nhìn về phía Cố Nghiên:”Tại sao anh ấy lại ở đây?”
Cố Nghiên cười nói:”Không phải em tìm cậu ấy có việc sao, anh đã gọi người đến cho em rồi.”
Thẩm Thư ngơ ngác gật đầu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng nhìn trạng thái thanh thản của Đinh Tấn Nhai, lại nghĩ đến tình trạng thảm thiết của Thẩm Quân Thanh, trong nháy mắt phẫn nộ lên.
“Người của Thẩm gia và Thẩm Nguyên Xương là bị anh giết chết đúng không? Ba năm trước đây, anh lấy được thông tin hành động của Thẩm gia từ Quân Thanh, sau đó cùng Hắc Hoả giết một nhà ba người bọn họ, tại sao lúc đó không nhân cơ hội mà diệt môn mà lại chờ tới ngày hôm nay mới trở lại giết người?”
Nụ cười trên mặt Đinh Tấn Nhai biến mất, y rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi:”Cậu ấy bị thương nặng lắm không?”
Thẩm Thư cười lạnh:”Rất nặng nhưng tôi cứu được rồi.”
Đinh Tấn Nhai giương mắt nhìn về phía cửa sổ, tay nắm chặt thành quyền đặt lên cửa sổ:”Hai cha con Thẩm Nguyên Xương không phải do tôi giết.”
Biểu cảm Đinh Tấn Nhai méo mó trong chớp mắt, gắng gượng nở một nụ cười:”Ba năm trước đây sự việc đó không có liên quan đến Thẩm Quân Thanh, em trai ngoan kia của tôi đã đem danh sách những người hợp tác với Hắc Hoả giao ra rồi.”
“Anh không phải người của Hắc Hoả?” Thẩm Thư bình tĩnh lại, có chút nghi ngờ nói
Đinh Tấn Nhai lắc đầu:”Tôi không có liên can gì với Hắc Hoả.”
“Đưa danh sách cho tôi, tôi sẽ nói Hướng Tu Tề xử lý.”
Đinh Tấn Nhai nhìn Thẩm Thư, khẽ lắc đầu:”Không, chuyện này tôi cần phải tự mình làm, hy vọng các người đừng nhúng tay vào, tôi sẽ khiến những người đó chủ động đứng ra đem tội danh trên người Thẩm Quân Thanh xoá hết.”
“Cậu yên tâm, bọn họ đều là những kẻ đáng chết, tôi sẽ không lạm sát người vô tội.”
Nói xong y liền đẩy cửa rời đi.
Thẩm Thư nhìn cửa phòng đã đóng lại mà có chút khó hiểu, cái tên Đinh Tấn Nhai này nhanh nhanh chóng chóng, cậu còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã bỏ đi rồi.
Cậu nhìn về phía Cố Nghiên:”Vậy là đi rồi sao?”
Cố Nghiên cười một chút, duỗi tay kéo cậu qua, đưa cho cậu một tấm ảnh chụp, Thẩm Thư cúi đầu nhìn thì thấy trên ảnh có hai người thanh niên cùng mặc một cái áo khoác màu xám, người có vóc dáng cao kia vô cùng thân mật mà đặt cằm lên đỉnh đầu người kia, cả hai đều cười đến xán lạn.
Đúng là Thẩm Quân Thanh và Đinh Tấn Nhai.
Trong ảnh chụp Đinh Tấn Nhai hình như chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ngoại hình tuấn tú không hề u ám, mà Thẩm Quân Thanh cũng là ánh mặt trời sáng rỡ, tuy là cùng một khuôn mặt nhưng Thẩm Thư lại cảm thấy có chút khác biệt.
Ở hiện tại, hai người họ một người vẻ ngoài u ám, hành vi quái đản, một người khác tuy rằng mỗi ngày đều tươi cười, nhưng đằng sau lại không hề chân thật.
“Hai người bọn họ…” Thẩm Thư gãi gãi đầu, có chút bối rối với tình trạng bây giờ.
Cố Nghiên nói:”Cùng ngày Thẩm gia xảy ra chuyện, Đinh Tấn Nhai gấp rút muốn trở về cứu người thì bị Đinh Tấn Bằng ám sát gần chết, chờ khi cậu ấy trị thương xong đã là hai tháng sau.”
“Sau khi cậu ấy bị thương nặng, Đinh Tấn Bằng liền lấy tên của Đinh Tấn Nhai đem sự việc đổ lên người Thẩm Quân Thanh, đến khi cậu ấy trở về Thẩm Quân Thanh đã tự phế đôi tay và rời khỏi Thẩm gia.”
“Cho nên Thẩm Quân Thanh không biết chuyện này là do Đinh Tấn Bằng làm?” Thẩm Thư thở dài.
Cố Nghiên gật đầu.
Ba năm trước đây, Đinh Tấn Nhai và Thẩm Quân Thanh trở thành bạn tốt, sau khi trong nhà xảy ra chuyện “Đinh Tấn Nhai” quăng nồi* xong rồi mất tích, Thẩm Quân Thanh cũng tiếp nhận sự thật bản thân bị người khác lợi dụng mà hối hận.
*Đổ oan.
Cái mũi Thẩm Thư đều đỏ lên vì tức giận:”Tên ngốc Đinh Tấn Nhai này có phải đầu óc bị bệnh hay không vậy? Tại sao ba năm này không đi tìm Thẩm Quân Thanh để nói rõ ràng? Cứ như vậy mà để anh ấy chịu sự áy náy vì hại chết người thân suốt ba năm sao?”
“Sau khi Thẩm Quân Thanh tự phế đôi tay rồi rời khỏi Thẩm gia thì cắt đứt hết mọi liên lạc với mọi người, cho đến lần này Thẩm gia nhờ cậu ấy hỗ trợ, cậu mới xuất hiện lần nữa. Cậu ấy ở lại trấn Tây Hoa mấy năm nay, Đinh Tấn Nhai vẫn luôn đi tìm.”
Thẩm Thư suy nghĩ, ở trong biển người mênh mông để tìm một người thật sự là như mò kim đáy bể, nếu lúc trước không phải cậu đi đến nhiều nơi, sau đó may mắn tìm được Cố Nghiên ở trấn Tây Hoa thì không biết khi nào cậu mới có thể tìm được anh.