Những lời nói có liên quan đến Cố Nghiên ở buổi chợ sáng ồn ào rõ ràng có điểm dị thường, Thẩm Thư khẽ quay đầu liếc nhìn lại, ngồi phía sau là hai người trẻ tuổi, một người có khuôn mặt trẻ con, bạn của người có khuôn mặt trẻ con đó lại có một gương mặt đầy vẻ lạnh lùng.
Thanh niên có khuôn mặt trẻ con ngồi đối diện với bàn của cậu, Thẩm Thư và y cùng nhìn nhau rồi như không có việc gì mà nhìn đi chỗ khác.
“Cố Nghiên thật sự sẽ đến cái vùng hẻo lánh này sao, hắn tới đây làm gì!” Thanh niên có khuôn mặt trẻ con vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ngốc, đầu óc của cậu thật có vấn đề, thầy chỉ nói Cố Nghiên đi về hướng này chứ chưa có nói sẽ tới nơi này. Các nhân vật lớn sống trên núi Minh Kính cách đây mười mấy dặm không lo, cậu chỉ là một tên tép riu mà ở đây lo nghĩ gì đâu không à.”
“Cũng đúng, hắn dù có bị cái gì cũng không đến nỗi chạy đến thị trấn nhỏ này, ha ha, vậy thì tôi an tâm rồi. Nghĩ lại Cố Nghiên này cũng rất có năng lực, mới hai mươi mấy tuổi mà đã dám thách thức các vị tiền bối.”
“Hừ, nhưng thật ra tôi cảm thấy hắn chính là một kẻ nhát gan, chuyên chọn những người yếu ớt để xuống tay, cậu nhìn xem hắn chưa từng chân chính đối đầu với một cao thủ nào cả, còn không phải là tìm mấy tên tép riu rồi ra tay tàn nhẫn. Hiện tại có chút danh tiếng liền ngông cuồng tự đại, đúng là không biết tự lượng sức mình, lần này hắn chính là đi tìm chết.”
“... Lời này mà truyền đến lỗ tai của hắn thì cậu nhất định sẽ chết.”
“Cứ để hắn tới đây a, tôi không sợ, chú của tôi còn đang ở núi Minh Kính, hắn dám đụng đến tôi thử xem. Mau ăn cơm đi, ăn cơm còn không lấp được cái miệng của cậu.”
Hai người phía sau nói mà không chút để ý, làm Thẩm Thư nghe thấy mặt liền trầm xuống.
Tung tích của Cố Nghiên đã bị phát hiện, cậu cần phải nhanh chóng mang anh rời khỏi nơi đây. Trước khi Cố Nghiên bị tìm thấy, cậu phải đưa anh đi càng xa càng tốt.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng hạ quyết định, tự hỏi thực lực của bản thân có đủ để ứng phó với những người tìm đến không, nếu lỡ bị phát hiện có thể mang Cố Nghiên bình yên vô sự chạy đi được hay không?
“Thư Thư, bụng em còn khó chịu sao?”
Bị ấn ở trong lồng ngực cậu sự chú ý của anh đều ở trên người cậu, anh nhẹ nhàng xoa xoa, mười phần lo lắng nói.
Thẩm Thư cười cười: ”Không còn khó chịu nữa, chúng ta đi thôi.”
Cậu đứng dậy đặt tay lên vai anh để che đi tầm mắt ở phía sau.
Chỉ cần có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, cậu chắc chắn có thể mang Cố Nghiên đến chỗ sư phụ một cách an toàn, đến lúc đó kẻ thù của Cố Nghiên sẽ không thể tìm thấy bọn họ.
Hai người vừa mới nhấc chân thì thanh niên có khuôn mặt trẻ con hét toáng lên dẫn đến những người ở xung quanh đều nhìn lại đây.
Thẩm Thư mở to mắt, nhẹ nhàng đưa ống tay áo có chỗ nhô lên vờ lau mồ hôi, lập tức một cây kim nhỏ xíu rơi ra kẹp vào giữa hai ngón tay.
Cậu hơi xoay người lại phát hiện cậu thanh niên đó không nhìn về phía cậu với Cố Nghiên mà vẻ mặt lại mang theo hưng phấn khó kìm.
“Cậu bị bệnh gì vậy, kêu la cái gì?” Bạn của khuôn mặt trẻ con bị giật mình, tức giận quát.
Khuôn mặt trẻ con ngượng ngùng cười cười nhìn mọi người xung quanh nhưng vẫn không kìm được tâm tình kích động, đem điện thoại đặt trước mặt bạn mình, thanh âm mang theo chút run rẩy.
“Giáo sư Tô vừa mới báo tin, sáng hôm nay Cố Nghiên bị trọng thương nên đã chạy trốn, sợ là chỉ còn nửa cái mạng! Hiện tại đang chạy qua núi Minh Kính, hướng về phía Tây Nam chạy thoát. Hơn nữa, Cố Nghiên còn mang theo bảo vật truyền thừa của nhà họ Cố, con rối đã lấy lại được, xác định người đó thật sự là Cố Nghiên, thật là quá tốt!”
“Cố Nghiên lần này là thất bại thật rồi, chúng ta nhanh qua bên đó nói không chừng còn có thể đưa tiễn hắn đoạn đường cuối.”
Nói xong cơm cũng không ăn liền lôi kéo đồng bạn đứng dậy rời đi.
Lúc hai người họ đi ngang qua, Thẩm Thư xoay người Cố Nghiên để tránh ánh mắt của hai người bọn họ.
Thẩm Thư nhìn bóng hai người ngày càng đi xa mà trầm mặc.
Theo những gì vừa mới nghe được, Cố Nghiên một đường đánh tới núi Minh Kính, đám người đó vây bắt ở giữa đường, cuối cùng sáng nay đánh một trận lớn, rốt cuộc dành được thắng lợi.
Cố Nghiên thì bị trọng thương, vì để bảo toàn mạng sống mà phải đem con rối trân quý kia bỏ lại, chật vật chạy thoát.
Thật là một quá trình đáng sợ nhưng cũng rất thú vị với kết cục thế này.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hơn nữa, bọn họ tựa hồ căn bản không thèm để ý đến Tây Hoa trấn nhỏ này.
Cậu quay mặt nhìn người đàn ông đang ngơ ngác bên cạnh, âm thầm thở dài, chuyện gì đang xảy ra vậy a.
Nếu không phải từ nhỏ cùng lớn lên với Cố Nghiên, cậu cũng không xác định được người ngồi bên cạnh mình đây có phải là thật hay không nữa.
Con rối do “Cố Nghiên” để lại sư phụ cậu cũng từng nói qua. Trên thế giới có chứa đến mười con, tám phần là Cố Nghiên vì một sự cố nào đó mà đánh mất sau đó bị người khác nhặt được và giả mạo anh.
Với con rối đó, danh tính của “Cố Nghiên” là không thể chối bỏ, hơn nữa kẻ giả dạng anh thực lực tựa hồ rất mạnh, lấy đi tất cả sự chú ý của những người đang truy đổi Cố Nghiên.
Như vậy cũng tốt, nếu “Cố Nghiên” trốn đi nơi khác bọn họ ở đây cũng xem như an toàn, có thể ở lại thị trấn Tây Hoa chờ chuẩn bị sẵn sàng rồi mới rời đi.
Ít nhất cũng phải tiết kiệm được một khoản cho chi chí đi lại đã, đỡ phải vội vàng đến lúc đó cơm còn không có mà ăn, nói chi đến chuyện chạy trốn.
Sau khi hạ quyết tâm, cậu đưa Cố Nghiên ra khỏi quán ăn sáng, rẽ vào một góc và đi sang một con phố khác.
Cố Nghiên ngoan ngoãn đi theo Thẩm Thư ở phía trước, trước khi rẽ vào ngõ, anh mặt vô biểu tình quay đầu lại nhìn hai người đã biến mất ở cuối đường, ngay sau đó anh quay đầu đối với Thẩm Thư đang nói chuyện liền lộ ra tươi cười.
“Chúng ta đi mua ít gạo về nấu cháo lại xào thêm ít rau, anh còn đang bệnh nên ăn uống thanh đạm thôi.” Thẩm Thư vừa đi vừa nói.
Cố Nghiên đáp lại, chủ động kéo cổ tay Thẩm Thư để chỉ đường cho cậu, đồng thời tìm đến một siêu thị nhỏ.
Vị trí siêu thị có hơi lạc lõng, trang trí đơn giản, trước quầy rau củ chỉ có ba người lớn tuổi đang lựa đồ.
Thẩm Thư đếm tiền trong tay rồi kéo Cố Nghiên đến khu gạo, mì, ngũ cốc và dầu nhưng lại bị anh đẩy đến kệ đồ ăn vặt.
“Cố Nghiên, chúng ta phải mua gạo và rau trước, đợi khi nào có tiền em lại mua đồ ăn vặt cho anh được không?” Thẩm Thư cảm thấy bất lực, tránh đi ánh mắt của ông lão bên cạnh, hạ giọng hống.
Cố Nghiên lắc đầu, duỗi tay phải lấy đồ trên kệ xuống.
Thẩm Thư đứng trước mặt anh, tựa lưng vào kệ, trong lòng có chút không thoải mái, lúc cậu quay về, sao không nghĩ biện pháp mang nhiều tiền về chút, bây giờ Cố Nghiên muốn mua đồ ăn vặt cậu lại không mua nổi, thật là...
Thẩm Thư khẽ cắn môi, cùng lắm thì mặt dày đi mượn tiền của ông nội Hà, chờ có tiền sẽ trả lại cho ông, hiện giờ tiền trong tay cậu là của Cố Nghiên nên đành để anh tùy ý.
Cố Nghiên vươn tay đến đỉnh kệ, Thẩm Thư ngẩng đầu phát hiện cả người đều sắp bị anh ôm vào lòng, liền tránh sang một bên, mới thấy trong tay anh không phải đồ ăn vặt, mà là một bao sữa bột dành cho học sinh trung học.
“Thư Thư cần phải cao hơn.” Anh duỗi tay so sánh chiều cao của Thẩm Thư với chính mình, đỉnh đầu Thẩm Thư chỉ tới mũi của anh.
Thẩm Thư:”...”
Nói thật, nếu sữa bột này có thể giúp cậu cao lên năm phân, nếu có nợ tiền cũng muốn uống. Đáng tiếc, giờ có đem sữa bột ăn như cơm thì cũng là vô ích.
“Em không uống sữa bột, em chỉ uống cháo.” Thẩm Thư đem sữa bột từ trong tay anh lấy ra, bỏ lại trên kệ.
Cố Nghiên rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Thư Thư lớn rồi, cậu ấy sợ các bạn cùng lứa chê cười vì uống sữa bột, anh hiểu mà. Tuy nhiên, cậu cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng, chờ cậu trở về anh lại lén đi mua, Thư Thư chắc chắn sẽ không lãng phí nó.
Thẩm Thư lắc đầu thở dài, kéo anh về lại khu gạo, đổ đầy một túi gạo nhỏ lại lấy ít dầu, muối và một số gia vị thông thường, mua rau xanh và đến quầy thu ngân tính tiền.
Sau khi thanh toán xong, trong tay cậu chỉ còn vài đồng tiền xu.
“Xong rồi, nếu không kiếm được tiền em chỉ có thể mang theo anh cùng uống gió Tây Bắc.” Thẩm Thư lấy tiền xu ném về phía Cố Nghiên, cười khổ với anh.
Cố Nghiên lắc đầu: ”Thư Thư, anh có tiền mà.”
Cố Nghiên đúng là có tiền, cảnh trong mơ ngắn ngủi vụn vặt, Cố Nghiên dù còn nhỏ cũng không hề thiếu tiền. Chỉ là Cố Nghiên lúc đó với bây giờ một phân tiền quan hệ không có liên quan gì nhau, cậu cũng không nghĩ làm hai người liên can với nhau.
“Không được thì em đi bưng gạch, bưng xong sẽ nuôi anh.” Thẩm Thư đùa giỡn nói. Nếu cậu bưng gạch cũng không được cũng chỉ có thể đem gỗ đến trước mặt sư phụ bắt ông đưa ra tấm thẻ sắt, chẳng qua nghĩ thế nào đều cảm thấy sư phụ sẽ đuổi cậu đi.
Ông luôn khoe mình là một nhân vật lớn, ở giới khôi sư không ai là không biết, chỉ cần đưa thẻ bài ra thì người tới tìm ông để chữa trị con rối có thể xếp hàng từ cửa đến mấy chục dặm bên ngoài, ông lại thấy có nhiều thứ tốt hơn là tiền bạc, tiền là tục vật ông nhìn một chút liền cảm thấy chướng mắt.
Nếu không phải ông nói lời này trong lúc cùng cậu tranh đoạt dưa muối, Thẩm Thư liền tin ông!
“Anh không cần! Thư Thư đang đi học vì vậy anh sẽ đi bưng gạch.” Cố Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, gương mặt có chút bướng bỉnh.
Chị nhân viên thu ngân là một người đã ngoài bốn mươi, vừa cắn hạt dưa vừa xem ti vi, lâu lâu lại ngó hai anh em đẹp đến chói mắt, nghe được cuộc đối thoại của hai người tinh thần trở nên tỉnh táo, thò đầu qua quầy thu ngân hỏi cậu: ”Này cậu, cậu đang tìm việc làm sao?”
Đôi mắt Thẩm Thư sáng lên, cũng ghé đầu gần lại quầy thu ngân gật gật đầu: ”Chị, chị có cách nào sao? Em cùng với anh trai khi đi đến đây xảy ra chút chuyện trên xe, trên người hiện tại còn không đủ tiền ăn cơm ạ.”
Thẩm Thư lớn lên đáng yêu, mắt tròn rất có hồn khi cười rộ lên liền lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, từ nhỏ cậu đã rất được nhiều người lớn yêu thích, bây giờ lại trưng ra một bộ dáng đáng thương vô cùng càng làm tâm người xem mềm xuống.
Chị thu ngân bị một tiếng chị này làm cho thể xác và tinh thần đều thoải mái, tức khắc hảo cảm với cậu tăng lên không ít, đem hạt dưa nhét vào trong tay cậu: ”Chị nói cho em nghe, nhìn em da thịt non mịn thế này cũng không dám cho làm việc nặng nhọc. Chắc em biết trường học ở con phố bên kia đi? Ở đó thiếu một người phụ nấu ăn, người ta đang cần gấp, buổi chiều em đi hỏi một chút, chắc là họ vẫn chưa tuyển được ai đâu?”
Thẩm Thư nghe nói vậy rất cảm động, cậu ngượng ngùng gãi đầu: ”...Chị, em không có bằng cấp gì cả, người ta có thể tuyển em sao?”
Chị thu ngân vui nhộn nói: ”Em nghĩ sao vậy, đó chỉ là một công việc tạp dịch, chỉ cần chăm chỉ là được rồi.”
Thẩm Thư gật gật đầu, cười: ”Cảm ơn chị nhiều ạ, chiều em sẽ đi hỏi một chút.”
Lúc này có một ông lão tóc hoa râm bước chân tập tễnh hướng về phía quầy thu ngân đi tới, chị nhân viên thu ngân nhổ vỏ hạt dưa chỉ vào ông lão nói nhỏ: ”Này cũng thật là trùng hợp, ông lão này phụ trách việc nhà bếp của trường học, để chị giúp em hỏi một chút hiện tại em đừng nói gì cả.”
Thẩm Thư bước qua một bên nhường chỗ nhưng ông lão chưa kịp đi qua thì thân thể bỗng nhiên chao đảo sắp ngã trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Thẩm Thư nhanh mắt đỡ lấy cánh tay của ông lão chậm rãi đứng thẳng lên.
Chị thu ngân sợ hãi mà chạy nhanh ra khỏi quầy đem ghế dựa ra cho ông lão ngồi xuống: ”Ông doạ người ta chết mất thôi!”
“Tôi không sao...không sao đâu.” Ông lão sau khi ngồi xuống, nói chuyện có chút run run đứt quãng.
Thẩm Thư ngồi xổm xuống, đem mấy quả cam rơi trên mặt đất bỏ vào túi rồi đưa vào trong tay ông lão.
Lúc này cậu ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt của ông trong lòng liền nhảy dựng lên.
“Tống, thầy Tống!”
Đây chẳng phải là giáo viên chủ nhiệm hồi trung học của cậu sao, năm ấy cậu rời đi chủ nhiệm lớp chỉ mới bốn mươi tuổi đầu thân hình cao lớn, năm năm trôi qua thế nào lại biến thành bộ dạng này?
Hơn nữa thầy còn từng được bầu là một trong những giáo viên ưu tú, lúc ấy là phó hiệu trưởng, hiện tại nhưu thế nào lại đi quản lí nhà bếp của trường?
Ông lão ánh mắt vẩn đục nhìn Thẩm Thư không nói gì.
“Em là Thẩm Thư, thầy không nhớ rõ em là ai sao ạ? Sáu năm trước em còn là thành viên trong ban nghiên cứu của thầy đó ạ.”
Ánh mắt ông lão dại ra, ngẩng đầu nhìn Cố Nghiên đang đứng ở cửa, lại cúi đầu nhìn Thẩm Thư, lẩm bẩm nói: ”Thẩm Thư, thầy nhớ anh trai em rất hung dữ.”
Thẩm Thư quay đầu nhìn thoáng qua Cố Nghiên, không hiểu thầy Tống đang nói cái gì.
Chị thu ngân cười nói: ”Em nói xem đây có phải duyên phận không, ông à, đứa nhỏ này nghèo đến không có tiền ăn cơm, đang tìm việc làm, không phải chỗ ông đang thiếu người sao, nhận nó vào làm đi lại còn là học sinh của ông, dễ quản!”
“Vậy sao cô không đi.” Thầy Tống chậm rãi mở miệng, nói xong run run rẩy rẩy đứng dậy, cầm theo túi cam bước ra ngoài.
Thẩm Thư có chút không biết làm sao, năm đó thầy Tống đối với cậu rất tốt, thường dạy bù cho cậu ở căn bếp nhỏ, còn bởi vì cậu mà cãi nhau với ông của tên Vương Tường ngang ngược kia, cậu lại không một lời từ biệt mà đã đi, chắc là thầy thấy đau lòng lắm.
Thầy Tống thân cao 1m9, mà hiện giờ gầy đến toàn là xương như bây giờ, so với cậu còn thấp hơn, Thẩm Thư muốn tiến lên phía trước đỡ thầy đi, nhưng chân mãi không di chuyển được.
Ông lão đi tới cửa thì dừng chân, xoay người lại nhìn Thẩm Thư nói: ”Em muốn tới trường học làm việc? Cũng được, cũng được. Ngày mai em đến đi, một tháng hai ngàn tệ, có thể trả trước.”
Thời điểm nói những lời này, trong đôi mắt vẩn đục của ông hiện lên vẻ chần chừ, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Cố Nghiên trầm mặc không nói, ánh mắt lại lần nữa vẩn đục.
Thẩm Thư nhướng mày vui sướng, lập tức gật đầu đồng ý: ”Thầy yên tâm đi ạ, em sẽ đến đúng giờ, sẽ không đến trễ đâu ạ!”
Chờ cho thầy Tống rời đi, Thẩm Thư nói cảm ơn với chị thu nhân rồi quay qua nhìn Cố Nghiên nãy giờ không nói gì.
Cố Nghiên nhàn nhạt nhìn cậu, môi mỏng mím chặt.
“Cố Nghiên, giờ em có việc làm rồi, đợi em ứng trước tiền lương chúng ta liền có tiền rồi.” Thẩm Thư yên lặng tính toán trong lòng, một tháng hai ngàn, một tháng của cậu bằng số tiền tích cóp cả đời của sư phụ.
Hai ngàn tệ tiêu một ngàn tệ để dành một ngàn tệ, tích đủ hai ngàn tệ cậu liền có thể mang Cố Nghiên ngồi xe lửa rời đi.
“Thư Thư, anh nói anh có tiền, em không cần phải đi làm việc.”
Chuyện gì anh cũng có thể đáp ứng nhưng không thể để Thư Thư trốn học, tuyệt đối không được!
Trốn học sẽ...sẽ chết đó!
Ánh mắt Cố Nghiên đột nhiên trở nên tàn nhẫn, bàn tay nắm lấy tay Thẩm Thư càng thêm chặt.
Thẩm Thư gật đầu hàm hồ đồng ý: ”Được được được, em không đi làm việc, em đi học là được rồi chứ gì?”
Nghe được lời này lông mày Cố Nghiên mới giãn ra, thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm, sau này Thư Thư còn học đại học, anh phải để mắt đến cậu mới được.
“Sau này mỗi ngày anh sẽ đưa em đi học, tan học sẽ đón em trở về, không được trốn học, anh sẽ theo dõi em.” Âm thanh trầm thấp của anh mang theo sự cố chấp mà Thẩm Thư không hề nhận ra, trong nháy mắt này, Cố Nghiên phảng phất như không còn là kẻ ngốc, mà là một kẻ có thể gây ra một trận gió tanh mưa máu.