Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây

Chương 8: Tai nạn xe hơi



Vị trí hẻo lánh từ trước đến nay rất ít người đi đường qua lại, mà nay lại tụ tập hơn hai mươi người, vây quanh trước một ngôi nhà bàn tán sôi nổi.

Chuyện là nửa giờ trước, nơi này đã xảy ra một vụ tại nạn giao thông, một chiếc xe đang chạy băng băng trên đường thì đụng phải một ông lão tóc bạc. Xe chạy băng băng, ông lão, tai nạn giao thông, ba từ này đã lôi kéo không ít người đi đường dừng lại bước chân, tất cả đều vây quanh tại đây.

Thẩm Thư với Thẩm Quân Thanh đi cùng với Tống Thiệu Nguyên lúc đến nơi đã nhìn thấy một màn như vậy.

Người vây xem trong tay cầm di động giơ lên không ngừng hướng bên trong chụp ảnh ghi hình, bọn họ không hề thương hại hay lo lắng, có chăng cũng chỉ là lạnh nhạt không liên quan hoặc là đi xem náo nhiệt thôi.

Mà chủ xe đang dựa vào trước cửa xe đối diện với đám người, không biết đang gọi điện thoại cho ai, trên mặt không có chút gì gọi là hoảng loạn, thậm chí còn hay tỏ ra ý cười.

Hai người đẩy đám đông ra, liền nhìn thấy thầy Tống đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Trên mặt thầy tràn đầy máu tươi, một cánh tay bị gãy đến vặn vẹo, vết máu từ thân thể chảy lan tràn trên nền gạch, bên ngoài lộ ra làn da tái nhợt đến cực điểm, không hề có chút huyết sắc. Nếu không phải ngực thầy vẫn còn thở phập phồng thì căn bản nhìn không ra là còn sống.

Thẩm Thư nhìn mặt đất đầy máu, lập tức tiến lên xem xét tình hình, nhưng Thẩm Quân Thanh lại lắc đầu: ”Đừng động vào thầy, chờ xe cứu thương tới đã.”

“Ê, tên ngốc đúng là đã dẫn người đến đây này.”

“Nhà bọn họ chắc tuyệt tử tuyệt tôn rồi, còn có người có thể quản chuyện này sao?”



“Nếu ông lão này chết thì đứa con ngốc này cũng đi nhanh thôi.”

“Bất quá chỉ sống đến mùa đông năm nay.”

Tống Thiệu Nguyên gào khóc muốn lao vào chỗ của thầy Tống thì bị Thẩm Quân Thanh kịp thời ngăn lại, ông ấy đã bị thương đến mức này mà còn để người nhào lên thì khẳng định vết thương sẽ càng nặng hơn.

“Gọi xe cứu thương chưa?” Thẩm Quân Thanh mở miệng hỏi.

Không biết chủ xe có nghe thấy lời của y không, không có ý định trả lời y, vẫn cứ ở đó gọi điện thoại không thèm quay đầu lại.

Có người la lên: ”Tôi gọi điện thoại rồi, từ bệnh viện đến đây cũng mất nửa tiếng, chắc là sẽ tới sớm thôi.”

Thẩm Quân Thanh nhờ Thẩm Thư giữ chặt Tống Thiệu Nguyên rồi đem áo khoác của chính mình cởi ra sau đó nhẹ nhàng đắp lên người thầy Tống, liền đi về phía chủ xe đoạt lấy điện thoại di động của hắn.

“Cậu làm cái gì vậy, muốn kiếm chuyện à?” Chủ xe lúc này mới quay người lại, nhướng mày đánh giá một chút gương mặt lạnh của Thẩm Quân Thanh, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.

Thẩm Thư nhìn thấy gương mặt này thì nhíu mày, người đàn ông này chính là Vương Tường mà cậu nhìn thấy ở ngõ nhỏ ngày hôm qua.

“Đâm người bị thương còn có cái thái độ này, loại người này phải đánh thật mạnh vào mới có thể rút ra được bài học!” Trong đám người có người bất mãn Vương Tường đụng vào người ta còn kiêu ngạo như vậy, ồn ào nói.

Vương Tường nhìn về phía âm thanh phát ra liếc mắt một cái rồi cười nhạo: ”Đánh tôi? Ông không hỏi một chút hắn có tư cách gì, hắn với ông lão này có quan hệ gì mà đòi đánh tôi. Còn nữa, người cũng không phải là tôi đâm, là ông lão này tự ngã vào xe tôi trước, còn chưa biết sống hay chết, tôi còn đang phiền não vì bị mất tiền rửa xe đây này.”

Nói rồi hắn nhìn về phía Thẩm Quân Thanh: ”Vừa lúc cậu tới, đem tiền rửa xe trả cho tôi đi.”

“Sau khi đưa thầy Tống đi bệnh viện, tôi sẽ trả cho anh.”

Thẩm Quân Thanh thấy người này không nói lý, liền biết có cãi nhau với hắn cũng không được gì, thì không để ý đến hắn nữa, mà trực tiếp gọi điện thoại cho cảnh sát.

Sau khi đem sự tình nói rõ ràng với cảnh sát, y liền ngồi xổm xuống bên người thầy Tống, có chút nôn nóng nên luôn cầm điện thoại xem thời gian. Thẩm Thư cũng ngồi xổm xuống, mặt không chút biến đổi sờ vào cổ tay lạnh lẽo của thầy Tống, nhận thấy được vết thương bên ngoài cũng không quá nghiêm trọng, mới đem Tống Thiệu Nguyên kéo ra xa.

Nghe được cuộc đối thoại của Thẩm Quân Thanh cùng với cảnh sát, Vương Tường ôm tay cười một tiếng: ”Cảm ơn cậu giúp tôi báo án, à còn quên điều này, tôi nghi ngờ ông lão này cố ý ăn vạ với tôi, thấy cảnh sát tới mới nói tốt thôi.”

Những người vây xem nghe được lời này của hắn thì nửa tin nửa ngờ nhìn về phía ông lão đang bị thương hôn mê bất tỉnh, có chút không tin, nếu ăn vạ sao có thể làm mình bị thương thành như vậy?

“Mọi người đừng có không tin tôi, đi ra ngoài hỏi thăm thử xem cả nhà ông ấy đã làm ra chuyện gì, đa số đều là chuyện thiếu đạo đức, chỉ là một vụ ăn vạ nhỏ nhoi thì tính cái gì.” Vương Tường lập tức tỉnh táo: ”Nhìn thấy đứa con ngốc của lão ta không, chính là làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức nên mới gặp phải báo ứng đó!”

Trong đám người đột nhiên có người lên tiếng phụ hoạ: ”Nhà của tôi chính là ở con phố này, ông lão này đúng là không phải người tốt, trước đó vài ngày cũng bị xe đụng nên được đền bù chút tiền, chỉ sợ là nếm được ngon ngọt rồi nên muốn ăn nữa.”

“Đúng vậy, cả nhà bọn họ đều không tốt đẹp gì, trước kia luôn là sói đội lốt người, cho đến một vụ tai nạn xảy ra vào năm năm trước mới biết được bọn họ chính là súc sinh! Hai cha con họ ỷ vào cái chức phó hiệu trưởng mà làm ra nhiều điều vô nhân tính, còn làm hại một nữ học sinh phải tự sát.”

Mọi người nghe xong những lời này đồng loạt ồ lên, thầy giáo mà lại ra tay với học sinh, hiện tại lại đi ăn vạ, có bị đâm chết cũng xứng đáng!

Nghe mọi người chửi rủa thầy Tống đầy căm phẫn, Vương Tường cảm thấy cục tức trong bụng mình rột cuộc cũng có thể nguôi ngoai.

Hắn đầy vẻ đắc ý nhìn về phía Thẩm Quân Thanh: ”Tôi thấy cậu với ông ấy không có quan hệ gì với nhau, vẫn là bớt lo chuyện bao đồng đi kẻo rước hoạ vào thân.”

Thẩm Quân Thanh lạnh lùng nhìn hắn, không có trả lời.

“Cậu trừng tôi làm gì, những lời tôi nói đều là sự thật, nhìn coi tên ngốc kia, trước kia vô cùng thông minh, hiện tại lại biến thành một tên thiểu năng trí tuệ còn không phải là tự mình làm ra.” Vương Tường rảo bước đi đến trước mặt Tống Thiệu Nguyên, duỗi chân đá vào chân phải của Tống Thiệu Nguyên.

Ánh mắt Thẩm Thư trầm xuống, lập tức nhấc mũi chân đạp lên đầu gối của hắn.

“Vương Tường, cậu đừng có mà quá đáng.” Thẩm Thư lạnh lùng nói.

Năm đó khi còn đi học, Vương Tường cùng thầy Tống từng kết thù với nhau, trong trường học có không ít giáo viên đều bị hắn trêu chọc quá mức, thậm chí có một số giáo viên trẻ bị chọc đến phát khóc ở trong văn phòng, chỉ có thầy Tống cao to có thể khống chế được hắn.

Cho nên khi biết tên tài xế gây chuyện là Vương Tường, Thẩm Thư liền cảm thấy có âm mưu gì đó trong vụ tai nạn xe cộ này, nghe được hắn tính kế thầy Tống ác độc như vậy, trong lòng cậu càng giận dữ.

Nhưng nơi này không phải vùng núi sâu hoang vu không có dấu chân con người, mà là giữa thanh thiên bạch nhật, muốn hắn đền mạng thì không thể ra tay ở nơi nhiều người như thế này được.

Vương Tường ai nha một tiếng, che ngực lui về sau một bước, biểu tình khoa trương nói: “Đây không phải là Thẩm Thư sao, tôi sợ quá a, xem cậu tức giận như thế nào kìa, cậu nói xem nếu tôi làm cậu tức chết rồi, anh trai cậu có thể hay không khiến tôi đền mạng a?”

Nói xong hừ một tiếng, hoạt động bả vai, cười nói: “A, tôi quên mất, cái tên anh trai kia của cậu cũng gặp phải báo ứng, biến thành ngu ngốc rồi ha ha ha ha!”

Thẩm Thư nhíu mày: “Tôi nói, cậu câm miệng ngay!”

Tiếng cười của Vương Tường đột nhiên im bặt và mắc kẹt ở trong cổ họng, miệng vẫn mở nhưng không thể nào phát ra âm thanh.

Hắn chưa bao giờ để Thẩm Thư vào mắt, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thư hắn liền biết gia hoả này là kẻ rất dễ bắt nạt, người mà hắn sợ là anh trai Cố Nghiên của Thẩm Thư.

Hắn khi đó chẳng qua chỉ vướng chân Thẩm Thư một cái mà thôi, lại không có khiến cậu gãy chân, nhưng Cố Nghiên liền tìm đến hắn. Vương Tường đến nay vẫn không nhớ được chiều hôm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hắn chỉ nhớ rõ gặp Cố Nghiên và sau đó trở về nhà.

Vốn dĩ tất cả đều bình thường, nhưng tới ban đêm các khớp xương trên người hắn bắt đầu phát đau giống như vô số đinh sắt giống nhau đóng vào cơ thể hắn, đau đến mức hắn muốn trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống, nhưng làm thế nào cũng không động đậy được, chỉ có thể cứng ngắc nằm thẳng tắp ở trên giường chịu đựng cơn đau kéo dài đến rạng sáng.

Tới ngày hôm sau, lại như cái gì cũng đều không có xảy ra, trên người hắn không hề có bất cứ vết thương nào.

Hắn biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Cố Nghiên nhưng hắn không dám nói, nói ra cũng không có ai tin. Hắn cũng không dám gặp lại Cố Nghiên, cho nên tình nguyện quấn lấy cha mẹ đòi chuyển nhà cũng không muốn sống tại thị trấn Tây Hoa một ngày nào nữa.

Đúng là trời xanh có mắt, Cố Nghiên hắn bị ngốc rồi! Ngày hôm qua nhìn thấy Cố Nghiên hắn còn sợ Cố Nghiên sẽ tới tìm hắn gây phiền phức, không nghĩ tới lên phố liền nghe được tin tức tốt này.

Một tên ngốc thì hắn còn sợ cái gì nữa? Đến nỗi Thẩm Thư, so với ngày trước vẫn là bộ dáng da thịt non mịn kia, Vương Tường cảm thấy nếu tát cậu ấy một cái liền có thể đem người đánh tới khóc.

Hắn tất nhiên muốn báo thù, muốn đem hai người kia tra tấn đến sống không bằng chết, khiến Thẩm Thư cũng nếm thử mùi vị đau đến không thể ra khỏi giường của hắn!

Chỉ là, chỉ là người trước mắt này, vẫn là một bộ dáng tay trói gà không chặt, tại sao ánh mắt lại đáng sợ như vậy chứ!

Cậu chỉ nhìn liền khiến hắn không thể động đậy, Vương Tường cảm giác như bản thân đang gặp phải ảo giác, nhìn thấy tròng mắt của Thẩm Thư biến thành màu đỏ.

“Vương Tường, thời điểm còn đi học cậu nhìn lén bạn học nữ đi WC bị thầy Tống bắt được, còn không bỏ tính xấu, cuối cùng bị đuổi học. Hiện tại lại ghi hận trong lòng, đâm bị thương thầy lại lôi kéo mọi người vu oan cho ông, cậu mới là tên không bằng cầm thú.” Thẩm Thư tức giận nói.

Cậu vừa nói xong, Vương Tường cảm thấy cỗ áp lực xung quanh mình kia lập tức biến mất, lại nhìn về phía Thẩm Thư cũng không phát hiện điều gì bất thường. Hắn hít sâu một hơi, tự an ủi chính mình vừa rồi chỉ là ảo giác, chẳng qua lâu rồi không ai dám nói những lời như vậy với hắn nên nhất thời kinh ngạc thôi.

“Thẩm Thư, cậu đừng ngậm máu phun người! Năm đó tôi không hề học ở đây, chuyện này hàng xóm đều biết, mọi người xung quanh đều rõ ràng, tôi đụng phải ông ấy cũng không phải cố ý.” Vương Tường nổi giận nói.

Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã biết sẽ không thể cãi lại nữa, quả nhiên, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn hắn lập tức thay đổi, mấy người vừa hùa theo hắn liền không dám nói nữa.

“Nói dối, năm cậu mười ba, mười bốn tuổi đã chém bị thương bạn học không chịu trách nhiệm, hiện tại lại đâm bị thương người khác tại sao cũng không thừa nhận? Đúng là ngày càng ngông cuồng!” Thẩm Thư châm chọc nói.

Lúc này người vây xem mới bắt đầu im lặng, những người hàng xóm của thầy Tống vừa mở miệng phụ hoạ với hắn đều không dám thò đầu ra.

Tuy rằng ông lão Tống này không phải thứ tốt đẹp gì nhưng cái tên này khi còn nhỏ mà đã dám chém người, hiện tại càng không biết hắn có ý định giết người hay không, vẫn nên tránh xa một chút, lỡ như chọc phải hắn có khi còn bị trả thù.

Vương Tường nổi giận đến cực điểm, sắc mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, hắn chỉ vào Thẩm Thư: ”Hừ, tôi không cùng cậu đấu võ mồm nữa, có ích sao? Vô ích. Cậu chờ đó cho tôi, Thẩm Thư cậu chờ đó!”

Chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, hắn nhất định sẽ khiến Thẩm Thư hối hận ngày hôm nay đã làm như vậy với hắn!

Thẩm Thư cười thầm, chờ cái gì?

Chờ hắn tự tới tìm chết sao? Vậy cũng khá tốt.

Xe cứu thương cùng xe cảnh sát một trước một sau di chuyển tới đây, bác sĩ kiểm tra qua cho thầy Tống, xử lý vết thương một chút liền đem người nâng vào xe cứu thương, mà Vương Tường cũng đi đến cục cảnh sát.

Lúc gần đi, hắn cách kính ở cửa sổ xe âm trầm nhìn Thẩm Thư, đối với cậu vênh váo mười phần kiêu ngạo.

Thẩm Thư chỉ liếc mắt nhìn hắn, liền đi theo xe cứu thương.

Chuyện này cần tính sổ ở nơi không có người.