Có Chạy Đằng Trời - Rosie

Chương 48: Lột mặt nạ (4)



Chát.

Một âm thanh lớn vang lên, Viên Hân ngã hẳn xuống đất, cô ta nhìn thẳng vào Đảo Nhi gương mặt thể hiện rõ sự ngạc nhiên.

Mọi người trong nhà cũng đứng hình trước hành động này của Đảo Nhi, không ngờ cô lại không màn hình tượng của một đại thiếu phu nhân.

“ Cái tát này so với những gì tôi đã trải qua thì còn quá nhẹ, tôi muốn nhắc nhở cô trước khi làm bất cứ chuyện gì thì hãy suy nghĩ kỹ lưỡng nếu như lúc đấy chúng tôi không phát hiện kịp thì ai có thể đảm bảo sức khỏe cho bà nội.”

Gia Minh đứng bên cạnh âm thầm tán thưởng vợ mình, có thể xoay chuyển cục diện, biến cái tát kia trở nên hợp lý đến lạ.

Cái tát vừa rồi rõ ràng là muốn trả thù cá nhân, trả lại những gì Đảo Nhi đã trải qua, tát đến mức khóe miệng Viên Hân chảy cả máu thế kia cơ mà nhưng Đảo Nhi đã lấy cho mình một lý do rất hay và hợp lý, tất cả là vì sức khỏe bà nội, biến cô thành một đứa cháu dâu hiếu thảo, chỉ có thể trách Viên Hân quá ngu ngốc hết lần này đến lần khác giúp cô khẳng định mình là một sự lựa chọn đúng đắn cho vị trí đại thiếu phu nhân của Nghiêm gia.

“ Thôi được rồi, người đâu đưa Viên tiểu thư ra ngoài từ nay không cho bước vào Nghiêm gia nửa bước.”

Lão phu nhân ra lệnh cho người làm kéo Viên Hân ra ngoài, cuộc họp kết thúc, Đảo Nhi hoàn toàn chứng minh được sự trong sạch của mình.

Cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc nhưng không! Gia Minh gọi Thư Nhiễm ra nói chuyện riêng, bà căng thẳng nhìn con trai không biết Gia Minh muốn nói gì với bà:

“ Mẹ không muốn giải thích với con về chuyện thuốc tránh thai có trong nước ép của Đảo Nhi sao?”

“ Con nói gì vậy? Mẹ không hiểu.”

Thư Nhiễm chột dạ, đến nhìn Gia Minh bà cũng không dám, bà sợ đối mặt với ánh mắt của con trai.

“ Mẹ nghĩ con gọi mẹ ra nói chuyện khi chưa có bằng chứng sao? A Nhiên đã nói hết với con rồi.”

Gia Minh nghiêm túc nhìn mẹ đến cuối cùng bà vẫn chọn cách không thành thật, đúng là quá thất vọng.

“ Gia Minh mẹ xin lỗi, mẹ….”

Thư Nhiễm cũng không biết nên giải thích như thế nào vào lúc này, nói là do bà không thích Đảo Nhi nên không muốn cô mang thai con cháu cho nhà họ Nghiêm sao?

“ Khi nào mẹ nhận ra được lỗi lầm của mình thì chúng ta hẳn nói chuyện.”

Gia Minh đi thẳng về phòng anh thật sự không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì tại sao bà lại ghét Đảo Nhi đến thế.

Vừa mở cửa phòng ra Đảo Nhi chạy đến ôm chầm lấy anh, gương mặt cô áp vào ngực anh, cô rất thích cái cảm giác yên bình này.

“ Cảm ơn anh đã minh oan cho em.”

Xem ra trong thời gian cô nằm viện anh đã chịu không ít áp lực, vậy mà mỗi ngày luôn tranh thủ đến chăm sóc cô, bản thân cô cảm thấy mình rất may mắn khi có thể gặp lại anh một lần nữa, lần này cô sẽ giữ anh thật chặt.

Gia Minh ôm lấy cô, tâm trạng của anh hiện tại rất phức tạp, cảm thấy dằn vặt với lương tâm bản thân anh đã làm không đủ tốt nên mới ảnh hưởng đến Đảo Nhi.

Nếu anh xử lý tốt mọi chuyện thì nhất định đã không dẫn đến việc Đảo Nhi vì bị hạ thuốc tránh thai dẫn đến ảnh hưởng cơ thể.

Nửa tháng sau.

Thời gian này Gia Minh rất bận rộn, thường xuyên làm việc tại công ty đến tối khuya mới về nhà.

Cũng vì lẽ đó mà dạo gần đây hai người họ không còn đi chung với nhau, hằng ngày Đảo Nhi sẽ tự lái xe đến công ty, đến giờ lại tự lái xe về.

Hôm nay cô có hẹn cùng với Linh Châu, đón cô bạn thân tại công ty sau đó cả hai đến nhà hàng ở trung tâm thương mại dự định là sau khi đi ăn xong sẽ đi mua sắm.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, hai người họ đi vào một cửa hàng để mua quần áo, chuyện sẽ không có gì nếu như Linh Châu không nhìn thấy một người đàn ông, đó là Tử Sâm, anh ta đang đi cùng với một bé gái.

Linh Châu nấp vào một góc nhìn chằm chằm người đàn ông, Đảo Nhi cũng không nói gì, cô đứng phía sau bạn mình, chờ đợi tín hiệu.

Tử Sâm ôm bé gái đó lên, cô bé khoảng chừng bốn đến năm tuổi, gương mặt rất dễ thương nhìn hai người họ chẳng khác nào là ba với con gái cả.

“ Triều Hân! Lớn rồi mà vẫn không bỏ thói làm nũng.”

Một người phụ nữ đi về phía hai người họ, giọng nói có ý trách móc bé gái kia.

Triều Hân nghe mẹ nói như vậy thì giận dỗi, gục mặt vào vai của Tử Sâm, con bé mè nheo:

“ Đây là ba của con, làm nũng xíu cũng chẳng sao đúng không ba?”

Tử Sâm gật đầu, ánh mắt nhìn con bé vô cùng trìu mến, anh cũng chẳng có ý định bỏ con bé xuống.

Những hành động ấy của anh vừa vặn đặt hết vào mắt Linh Châu, bây giờ trong đầu của cô đang có rất nhiều câu hỏi, cảm giác khó chịu lan tỏa hết khắp người.
— QUẢNG CÁO —