*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngón tay Mục Noãn Tô nhẹ nhàng nắm lấy tóc của Hoắc Chi Châu, trong lòng rung động.
Cô mơ hồ ý thức được trong lòng anh không chắc chắn điều gì. Cô có thể cảm nhận được, ngoại trừ tức giận và ghen tuông, sâu trong nội tâm của anh vẫn có cảm giác không an toàn.
Anh là Hoắc Chi Châu, thiên chi kiều tử, còn trẻ tuổi đã thành công, tại sao lại có cảm giác không an toàn…..
Mục Noãn Tô lập tức có chút chua xót, hơi ngẩng đầu lên….
Hoắc Chi Châu đột nhiên sững người, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, đoạt lại quyền chủ động.
*
Sau chuyện này, một khoảng thời gian dài Mục Noãn Tô không gặp lại Hề Thành Nam.
Chỉ có một ngày nọ cô nhận được một tin nhắn của anh ta, hỏi Hoắc Chi Châu có đối xử tốt với cô không.
Mục Noãn Tô vẫn không trả lời tin nhắn.
Thật lâu sau, anh ta lại nhắn đến một tin nữa, giọng điệu khẩn cầu: “Anh chỉ muốn biết chuyện này, em nói cho anh biết đi.”
Sau một khoảng thời gian dài cô nhắn lại một chữ “Tốt.”
Hề Thành Nam im lặng thật lâu, mới nhắn đến một câu: “Vậy là tốt rồi.”
Từ đó về sau hai người không còn xuất hiện cùng một chỗ nữa.
Nhưng Hoắc Chi Châu càng quan tâm đến hành tung của cô hơn.
Thậm chí anh còn yêu cầu cô chuyển về nhà.
Tất nhiên Mục Noãn Tô đã từ chối yêu cầu của anh.
Không chỉ nói đến chuyện cô còn phải tập dợt cho buổi diễn sắp tới, cho dù không có cô cũng không muốn mỗi ngày trở về nhà ngày hôm sau lại phải đến trường, lãng phí thời gian ngủ của cô.
Nữ chính Mạnh Nhứ của kịch bản này còn có một bộ phim phải quay ngoài giờ học, thường xuyên vắng mặt trong những buổi tập dợt. Kết quả tiến độ chạy kịch bản của bọn họ trở nên rất chậm chạp, cũng không đạt yêu cầu.
Có đôi khi Mạnh Nhứ đáp chuyến bay buổi tối trở về trường học, buổi tối mọi người không thể đi ngủ mà phải cùng cô ta đến phòng luyện tập tập dợt. Thời gian dần qua, có rất nhiều người đối với chuyện này phê bình kín đáo, ồn ào phàn nàn. Thế nhưng không còn cách nào khác, cô ta là nhân vật chính chủ chốt của toàn bộ kịch bản, tất cả mọi người tập dợt đều phải nhân nhượng với thời gian của cô ta.
Thời gian tập dợt từng ngày từng ngày trôi qua, đầu tháng 12 hội học sinh của trường bắt đầu phát vé cho buổi tiệc tối năm mới.
Mục Noãn Tô với tư cách là người diễn xuất, theo thường lệ lấy được một vài vé.
Cô vào Weibo, tìm thấy khung chat mà Chanh Chanh đã từng nhắn tin với cô, hỏi địa chỉ của cô ấy.
Tốc độ của Chanh Chanh rất nhanh, đã sớm gửi địa chỉ và phương thức liên lạc của mình đến đây, còn luôn miệng nói cảm ơn.
Buổi trưa hôm đó ăn cơm xong, Mục Noãn Tô lấy hai tờ vé bỏ vào phong thư gửi cho Chanh Chanh, đồng thời cũng gửi cô ấy mã số bưu kiện.
Phút cuối cùng, suy nghĩ lại viết thêm một câu chúc cô ấy như ý nguyện theo đuổi được Crush còn nói lời động viên cô ấy.
Chanh Chanh lập tức nhắn đến một loạt câu cảm ơn cùng icon vẻ mặt đáng yêu.
Mục Noãn Tô nhìn thấy tin nhắn trả lời, cong môi, rồi tắt điện thoại để qua một bên.
“Tô Tô cậu cười cái gì vậy?” Vưu Vưu ngáp một cái, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, “Tớ sắp phiền chết với chuyện tập dợt này rồi, cậu còn cười được à.”
Ngày hôm qua vì để phù hợp với thời gian của Mạnh Nhứ, bọn họ phải tập dợt đến khuya, mọi người gần như không ngủ ngon.
“Gần đây tớ có quen biết được một cô nhóc, rất đáng yêu.” Mục Noãn Tô mỉm cười.
Cô rất ít khi thấy một cô gái nào dũng cảm với tình yêu như vậy.
“Đáng yêu thế nào, nói nghe một chút đi?” Vưu Vưu hiếu kỳ nói.
Mục Noãn Tô thoáng dừng một chút, trong đầu hiện lên khuôn mặt trẻ con tràn ngập collagen của Chanh Chanh. Cô nheo mắt lại suy nghĩ, “Tớ cũng không biết nói như thế nào nữa. Chính là cái kiểu tâm tình thiếu nữ yêu thích một người, cảm giác rất đáng trân trọng.”
Thỉnh thoảng Chanh Chanh sẽ nhắn tin với cô, nói người mình thích có bao nhiêu ưu tú. Thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn ngây thơ, khi thích một ai đó, thiếu nữ đáng yêu thậm chí bất chấp tất cả thổi phồng người nọ.
Vưu Vưu cái hiểu cái không hiểu gật đầu, “Chẳng lẽ cậu với bạn trai của cậu không như vậy sao?”
Tô Tô đeo chiếc nhẫn vô danh kia trên ngón áp út, điều này hiển nhiên là xác định rồi, nói không chừng vừa tốt nghiệp đã tính đến chuyện kết hôn.
Nghĩ đến Hoắc Chi Châu, Mục Noãn Tô khẽ giật mình, nhíu mày nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của mình.
Cô không biết mình đối với Hoắc Chi Châu là cảm giác gì.
Cô không phải là một đứa đầu đất, anh rất thích mình, đối xử tốt với mình, điều này mình biết rõ. Thế nhưng cô không biết sự yêu thích này sẽ duy trì được bao lâu, sâu trong nội tâm cũng không muốn suy nghĩ quá sâu xa.
Thích chẳng qua chỉ là nhất thời, sẽ không lâu dài.
“Này, đúng rồi. Cậu có phát hiện không gần đây Mạnh Nhứ rất chịu khó luyện tập?” Vưu Vưu lên tiếng đột nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của Mục Noãn Tô.
“Phát hiện nha.” Có thể là do khoảng cách giữa buổi biểu diễn và buổi tiệc tối càng ngày càng gần, cho nên gần đây Mạnh Nhứ rất tích cực.
“Hơn nữa còn rất nghiêm túc! Lần đó Thiên Hữu không phối hợp tốt với cô ta, cô ta tức giận đến mất bình tĩnh.” Vưu Vưu nói tiếp, “Hiện giờ tớ cũng có hơi sợ cô ta đó.” Cô ấy diễn vai nha hoàn hồi môn của Mạnh Nhứ, lời thoại giữa hai người không ít. Gần đây Mạnh Nhứ thần kinh căng thẳng, khiến cho cô ấy cũng cảm thấy khẩn trương.
Mục Noãn Tô như có điều suy nghĩ “Ừ” một tiếng.
Vưu Vưu thần thần bí bí tiến lại, thì thầm bên tai cô: “Cậu có biết tại sao không?”
Mục Noãn Tô lắc đầu.
Vưu Vưu nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô, “Nghe nói buổi tiệc tối có một nhân vật lớn từ công ty giải trí muốn đến đây, Mạnh Nhứ muốn nắm bắt cơ hội này biểu hiện thật tốt.”
“Nhân vật lớn?” Mục Noãn Tô nghi ngờ nói, “Đại học A còn có cựu học sinh trong công ty giải trí à? Nhưng trước đó không nghe nói qua.”
Vưu Vưu “Ừ” một tiếng, “Tớ cũng chỉ nghe bạn cùng phòng của Mạnh Nhứ nhắc thoáng qua chuyện này thôi, không biết rõ cụ thể là ai.”
Hóa ra là như vậy.
Trước mắt Mạnh Như đang trong giai đoạn đơn đả độc đấu, mục tiêu của cô ta đặt trong ngành giải trí, nếu như có cơ hội biểu hiện nhất định cô ta sẽ không buông tha.
Mục Noãn Tô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
*
Càng gần đến buổi tiệc mừng năm mới, tập luyện kịch bản cũng bắt đầu bước vào giai đoạn tập dợt cuối cùng.
Vì để có kết quả tốt nhất, những buổi tập dợt tiếp theo tất cả thành viên đều được chuyên viên trang điểm hóa trang, thường phải đợi rất lâu mới đến phiên mình.
Đến giai đoạn cuối cùng, tất cả mọi người không muốn thất bại trong gang tấc, cố gắng diễn tốt nhất, gần như dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình vào việc tập luyện kích bản. Vì thế Mục Noãn Tô đã không về nhà trong hai tuần, cuối tuần cũng phải ở lại trường học phối hợp tập luyện kịch bản với mọi người.
Tối hôm đó, mọi người kết thúc một buổi tập luyện như thường lệ. Vưu Vưu và Mục Noãn Tô đang thay quần áo trong phòng thay đồ, chuẩn bị trở về ký túc xá.
“Tô Tô, hôm nay là đêm giáng sinh, hiện giờ thời gian không còn sớm nữa, cậu có muốn đi hẹn hò với bạn trai không?” Vưu Vưu vừa thay quần áo vừa lên tiếng hỏi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm, những tin tức khuyến mãi mùa Giáng Sinh của những doanh nghiệp đã sớm được dán khắp phố lớn ngỏ nhỏ, con đường lớn trong trường học cũng bày đầy sạp bán trái cây bình an. Nhiều cặp đôi trong trường học đều đi ra ngoài hẹn hò, hưởng thụ thế giới của hai người.
(Trái cây bình an)
Bạn trai…..
Nghĩ đến Hoắc Chi Châu, nội tâm Mục Noãn Tô lập tức chùng xuống, lắc đầu.
Gần đây cô và Hoắc Chi Châu có chút giận dỗi.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của Hề Thành Nam, anh càng trở nên nghiêm khắc quản mình nhiều hơn, đã nhiều lần đưa ra yêu cầu muốn cô chuyển về nhà.
Nhưng cô ở trường học bận rộn như vậy, làm sao có thể đồng ý?
Lại nói, anh càng muốn kiểm soát mình, chính bản thân mình càng không muốn quản thúc.
Sau vài lần bị mình từ chối, sắc mặt Hoắc Chi Châu càng thêm khó coi, bầu không khí giữa hai người cũng có chút ngưng trệ.
Hai tuần trở lại đây, cô bận rộn phối hợp diễn kịch bản, cuối tuần còn không có thời gian trở về nhà.
Cô nhớ rõ, trong lúc mình và Hoắc Chi Châu nói đến chuyện này, anh ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu, mới lạnh lùng nói một câu “Biết rồi.”
Đây là cãi nhau sao? Mục Noãn Tô cũng không biết nữa.
Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Nghĩ đến đây, Mục Noãn Tô thở dài, thay xong chiếc váy len màu trắng bên ngoài khoác một cái áo choàng len màu đỏ, chỉnh lại mái tóc của mình rồi cùng Vưu Vưu rời khỏi phòng tập.
“Woa! Tuyết rơi rồi!” Khi vừa đi đến hành lang, Vưu Vưu phát hiện ra bên ngoài đổ trận tuyết nhỏ.
Bây giờ đã hơn 7 giờ tối, sắc trời đã nhá nhem tối, bên ngoài tòa nhà dạy học cũng tối đen như mực.
Trong bóng tối, bông tuyết trắng bay lả tả, theo gió bay khắp nơi.
Hiển nhiên bạn học xung quanh cũng phát hiện ra trận tuyết đột nhiên rơi xuống này, các nữ sinh lần lượt hét lên.
“Tuyết rơi rồi! Tớ không có mang dù!”
“Vậy thì thật tốt, cùng bạn trai đi dạo dưới tuyết, lãng mạn biết bao!”
“Đúng vậy, hôm nay là đêm giáng sinh mà!”
Đám nữ sinh bên cạnh cười toe toét tiếng cười đùa truyền đến.
Thật kỳ lạ, bình thường mọi người rất ghét trời mưa, nhưng đối với tuyết lại nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí còn rất chờ mong.
Trận tuyết không mong đợi này, khiến tốp năm tốp ba sinh viên đứng ở cửa tòa dạy học không muốn đạp tuyết quay trở về.
Mục Noãn Tô và Vưu Vưu đều không mang dù, Vưu Vưu muốn ở lại đây đợi một lúc, chờ tuyết ngừng rơi.
Mục Noãn Tô từ chối lời đề nghị của Vưu Vưu, mím môi, đội chiếc mũ của áo khoác lên đầu, vội vàng đi về hướng ký túc xá.
Quả thực trận tuyết này không lớn lắm, bông tuyết rơi trên áo khoác đỏ của cô rất nhanh liền biến mất, chỉ để lại chút vệt nước mờ.
Khoảng cách từ tòa nhà dạy học đến ký túc xá hơi xa, vì để tránh gió đêm thổi bay mũ của mình, cô không thể không dùng tay níu vành mũ lại. Gió thổi những bông tuyết khiến cho cô không thể xác định rõ phương hướng, từng cơn gió cứ thổi vào mặt và tay cô.
Chỉ trong chốc lát, ngón tay của Mục Noãn Tô đỏ bừng vì lạnh, hàng lông mi dài cũng dính đầy bông tuyết, gần như không thể chịu nỗi sức nặng này.
Mắt thấy tòa nhà ký túc xá càng ngày càng gần, Mục Noãn Tô nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt quần áo hơn vài phần. Chẳng bao lâu sau, đôi mắt của cô không thể mở lên được nữa.
Ngay tại lúc cô chuẩn bị bước lên bậc thềm ký túc xá, “Tin Tin” hai tiếng kèn chói tai đột nhiên vang lên bên tai của cô, nghe như đang chào hỏi cô.
Mục Noãn Tô quay đầu lại, bị tuyết che kín đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đậu ven đường.
Cô ra sức chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn thấy rõ, chiếc xe đậu ở ven đường đúng là xe của Hoắc Chi Châu. Bên cạnh xe còn có một người đàn ông đang đứng che dù, đó là trợ lý của Hoắc Chi Châu.
Trợ lý đứng bên cạnh xe vội vàng tiến lên hai bước đi đến bên cạnh cô, giơ cây dù đen to lớn trên tay che đỉnh đầu cô.
“Phu nhân, Hoắc tổng đã chờ phu nhân lâu lắm rồi. Mau lên xe thôi.” Trợ lý cung kính nói.
Mục Noãn Tô giật mình, buông lỏng bàn tay gần như sắp bị đông cứng ra, gió thổi từ dưới ô lên lập tức thổi rơi mũ của cô, mái tóc dài cũng bị thổi bay tán loạn.
Trong bóng đêm, chiếc xe màu đen lẳng lặng đậu ở chỗ đó, bông tuyết bay đầy trời rơi trên chiếc xe, mang đến một cảm giác bình yên khó tả.
Hôm nay là thứ 4, trong trường học không ít người lui tới, có mấy người đã nhìn qua phía này.
Mục Noãn Tô không muốn bị chú ý, cầm lấy cái dù của trợ lý đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi vào.
Mông còn chưa ngồi vững, cô đã rơi vào một vòng tay ấm áp nồng nặc mùi rượu.
Cánh tay cường tráng của người đàn ông siết chặt giam cầm cô, lực đạo lớn đến mức dường như muốn khảm cô vào trong thân thể.
Một giây sau, Hoắc Chi Châu nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói bên tai cô, “Nếu anh không đến đây tìm em, em sẽ không thèm gặp mặt anh đúng không?!”
Mục Noãn Tô nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy sắc mặt Hoắc Chi Châu ửng đỏ, một đôi mắt sâu không thấy đáy, tròng trắng đôi mắt chằng chịt tơ máu, đường nét trên cằm càng thêm sắc bén hơn, dường như gầy đi không ít.
“Em không có.” Cô phủ nhận, đưa tay sờ mặt anh, “Anh uống say à?”
Mặt của anh sờ vào thật nóng, tạo nên sự đối lập rõ ràng với bàn tay lạnh như băng của cô.
Tài xế rất biết thức thời đã sớm nâng vách ngăn lên, chậm rãi khởi động xe, chạy xe khỏi trường học đi về hướng khu biệt thự mới.
Trên mặt Hoắc Chi Châu chợt mát lạnh, khiến anh sững sờ, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đỏ bừng vì lạnh của cô, nhíu mày nói: “Sao lại lạnh thế này?”
“Không mang bao tay.” Mục Noãn Tô thấp giọng giải thích.
“Hồ đồ!” Cánh tay dài của Hoắc Chi Châu vươn ra, kéo người nọ ngồi sát bên người mình.
Trong xe mở điều hòa, nhưng vẫn không đủ ấm.
Anh đặt hai tay của Mục Noãn Tô vào trong lòng bàn tay xoa xoa, hà hơi vào, chân mày càng ngày càng nhíu chặt.
“Tại sao lại lạnh thế này?” Anh tự lẩm bẩm.
“Không sao, một lúc nữa sẽ ổn thôi–” Mục Noãn Tô còn chưa nói hết lời, tay của cô đột nhiên chạm vào một mảng da thịt ấm áp rộng lớn.
Hoắc Chi Châu mở áo sơ mi của mình ra, kéo hai tay Mục Noãn Tô dán lên da thịt của anh.
Giống như tiếp xúc với bếp lò, Mục Noãn Tô lập tức bắt đầu cảm thấy ấm áp.
Dù đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng khi bàn tay lạnh buốt tiến vào, Hoắc Chi Châu không khỏi phát run thấp giọng “Hít hà” một tiếng.
Nghe thấy âm thanh của anh, Mục Noãn Tô vội vàng lấy tay của mình ra, nhưng bị anh sống chết giữ lại.
“Đừng nhúc nhích!” Hoắc Chi Châu thấp giọng trách cứ, “Lạnh thành như vậy rồi mà vẫn không thành thật chút nào!”
Mục Noãn Tô chớp chớp mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào anh, bên trong có một chút ánh sáng lóe lên: “Anh không lạnh sao?”
“Biết anh lạnh về sau thành thật một chút.” Hoắc Chi Châu buông gông cùm xiềng xích trên tay cô ra, sờ mặt cô, “Mặt cũng lạnh đỏ lên cả rồi!”
Nhìn anh rõ ràng không vui cùng với dáng vẻ lo lắng trách cứ mình, Mục Noãn Tô chợt có một ý nghĩ, cảm xúc chua xót mềm mại dâng lên.
Cô cúi đầu dựa vào người anh, nhẹ nhàng cọ xát, dịu dàng ngoan ngoãn như một chú mèo.
“Vậy anh cũng che mặt cho em đi.” Cô thấp giọng nỉ non, ôm lấy anh.
Những chuyện làm người ta phiền muộn tạm thời bị cô gạt sang một bên, hiện giờ cô chỉ muốn tận hưởng sự bình yên trong thời khắc này.
Hoắc Chi Châu thở dài, càng ôm chặt người trong lòng.
Tiết trời se lạnh, gió lạnh bên ngoài cửa sổ xe tàn sát bừa bãi, bông tuyết bay lất phất.
Lông mi của Mục Noãn Tô giống như bàn chải quét tới quét lui trên làn da Hoắc Chi Châu, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng của cô cũng khiến trong lòng anh ngứa ngáy khó có thể chịu đựng nỗi.
Anh bỗng nhiên cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi mắt trong veo mở to của Mục Noãn Tô, vừa ngây thơ vừa vô tội ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi môi hé mở, nhẹ giọng hỏi anh: “Hoắc Chi Châu, có muốn hôn môi không?”