*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Trong một hội sở tư nhân nào đó ở Hoan Châu, Vương Tuấn Anh vừa mới đánh xong một trận chiến lớn, anh ta nằm trêи chiếc giường rộng lớn thở hổn hển nhưng mà rất nhanh, sắc mặt của anh ta liền trở nên âm trầm.
Anh ta làm sao cũng không nghĩ ra, cái tên rác rưởi Sở Quốc Thiên lại có thể khiến ông Triệu Thiên Hoằng tôn kính không thôi. Lúc trước anh ta đã nhờ bố hỏi Triệu Thiên Hoằng nhưng Triệu Thiên Hoằng căn bản không muốn trả lời.
“Một thằng con rể phế thải của nhà họ Lâm, anh ta lại có thể có bao nhiều năng lực!
Không nghĩ ra vì cái gì, Vương Tuấn Kiện không còn vướng bận nữa, anh ta hung hăng xoa xoa người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh mình, âm trầm nói.
“Nhà họ Vương chúng ta dù sao cũng gia tộc hàng đầu của Hoan Châu. Thân là cậu chủ lớn nhất của nhà họ Vương, không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi! Lâm Thanh Di, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ để cho cô nằm dưới thân thể của tôi cầu xin tha thứ!”
Ngày hôm sau, tại bệnh viện Đông y Lâm thị.
Sở Quốc Thiên lựa chọn thỏa hiệp, đến bệnh viện làm ở khoa cấp cứu dưới sự sắp xếp của Lâm Thanh Di.
Tiếp đãi Sở Quốc Thiên là một thiếu nữ trạc tuổi hai mươi, đường nét thanh tú, đầu buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục bác sĩ màu trắng càng làm cho thân hình nóng bỏng của cô ấy tăng thêm phần hấp dẫn.
“Xin chào, tôi tên là Sở Quốc Thiên, Thanh Di để tôi đến nơi này hỗ trợ” Sở Quốc Thiên dẫn đầu lên tiếng chào hỏi trước.
Cô gái trẻ tuổi tựa hồ đã sớm nhận được thông báo, sau khi ngẩng đầu nhìn Sở Quốc Thiên một chút, cô ấy liền thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi nói.
“Tôi tên là Uông Giai Kỳ, trong tương lai tôi sẽ là cấp trêи của anh.”
Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: “Vốn dĩ khoa của chúng tôi không thiếu người nhưng vì giám đốc Lâm đã mời anh đến nên tôi sẽ không nói gì cả. Dù sao, toàn bộ bệnh viện này cũng thuộc về nhà họ Lâm mấy người mà phải không?”
Sở Quốc Thiên chỉ cười cười cũng không có nói cái gì, anh có thể nghe được trong giọng nói của Uông Giai Kỳ lạnh lẽo, thậm chí còn mang theo vài phần bất mãn.
Thấy Sở Quốc Thiên im lặng, lông mày Uông Giai Kỳ nhăn lại âm thanh lạnh lùng nói: “Anh có giấy phép chứng chỉ hành nghề liên quan nào không?"
“Không có.” Sở Quốc Thiên lắc đâu.
Giấy chứng nhận của anh quá đặc biệt cho nên căn bản không có cách nào tuỳ tiện cho người khác xem. Hơn nữa, những người có thể để anh ra tay chữa trị chỉ có binh lính của anh hoặc nhân vật cấp cao của nước Viễn mà thôi, vì vậy không cần thiết phải có những thứ đó.
Uông Giai Kỳ dường như không ngờ tới Sở Quốc Thiên còn không có những chứng chỉ căn cứ cơ bản này, cô ấy nhíu mày nghĩ nghĩ một lát rồi ra quyết định.
“Đã như vậy thì từ nay về sau anh ở bên trong phòng này giúp đỡ bác sĩ trực ban một tay đi.”
“Không có vấn đề gì.” Sở Quốc Thiên không chút do dự nhẹ gật đầu.
Thời điểm anh đồng ý thỏa hiệp với Thanh Di cũng đã nghĩ đến những chuyện này, dù sao anh cũng có địa vị cao thế nhưng lại không cách nào gặp người. Làm việc trong một đơn vị đặc biệt như bệnh viện có thể làm những việc vặt đã là không tệ lắm rồi.
Thấy Sở Quốc Thiên không có gì bất mãn, Uông Giai Kỳ liền giới thiệu một số yêu cầu công việc cơ bản cho Sở Quốc Thiên, sau đó cô ấy rời khỏi phòng cấp cứu.
Sở Quốc Thiên theo hướng dẫn của Uông Giai Kỳ làm quen với toàn bộ quy trình thủ tục trong khoa cấp cứu, sau đó tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Giúp vợ tôi với!” Nào biết được, Sở Quốc Thiên vừa nghỉ ngơi không có mấy phút, bỗng nhiên, một thanh âm đầy vẻ lo lắng vang lên.
Anh ngẩng đầu nhìn lên lập tức liền trông thấy một người đàn ông trung niên đang bước vào cùng một người phụ nữ trung niên biểu cảm vô cùng thống khổ.
“Mau nằm lên giường đi!” Sở Quốc Thiên giúp người phụ nữ trung niên nằm lên giường, sau đó kiểm tra kỹ càng.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên lo lắng, chợt nhận ra Sở Quốc Thiên không có quần áo bác sĩ, nhíu mày hỏi: “Anh là bác sĩ à?”
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên rồi mỉm cười nói: “Tôi không phải bác sĩ, hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm của tôi.”
Người đàn ông trung niên vừa nghe đã giận tới nổ tung, nhìn Sở Quốc Thiên thở phì phò tức giận nói: “Không phải bác sĩ, anh còn ở đây làm loạn cái gì? Mau đi tìm bác sĩ đến đi!"
Sở Quốc Thiên chỉ chỉ vòng quanh bất đắc dĩ nói: “Ông anh à, ông nhìn xem một chút ngoài tôi ra nơi này còn có ai ở đây không? Yên tâm đi, vợ anh chỉ là viêm dạ dày cấp tính dẫn phát ra vùng tim đau thắt, tôi có thể điều trị được.”
Anh cũng không hề có ý định xen vào việc của người khác nhưng Uông Giai Kỳ hiện tại đang bận rộn việc bên ngoài, không biết khi nào cô ấy mới về. Mặc dù lúc đi Uông Giai Kỳ còn nói tối nay sẽ có bác sĩ trực ban tới nhưng là đều qua lâu như vậy cũng không thấy bóng người, hiển nhiên không thể trông cậy vào bất cứ cái gì mà.
Sở Quốc Thiên lấy ra cây kim bạc vừa nói vừa đâm vào người phụ nữ trung niên, người đàn ông trung niên cau mày muốn ngăn cản nhưng khi nhìn thấy kỹ thuật châm cứu rất thành thạo của Sở Quốc Thiên, ông ta đột nhiên gạt bỏ ý định.
Trong bệnh viện có quá nhiều người bệnh, bác sĩ căn bản bận quá không qua nổi. Nếu bây giờ ông ta còn rời đi, có thể không biết mình sẽ phải xếp hàng chờ bao lâu nữa. Chuyển viện càng không thực tế, không nói đến chỗ đó có cần đăng ký xếp hàng không mà đường tới đó sẽ làm chậm trễ không ít thời gian.
Nhìn thấy vợ vẫn còn đang khóc trong đau đớn, sau đó trước vẻ mặt tập trung của Sở Quốc Thiên, ông ta chỉ có thể kiên nhẫn im lặng chờ đợi.
“Được rồi, bệnh nhân về cơ bản là không sao nữa. Tôi sẽ kê một ít thuốc cho bà ấy ngay lập tức. Sau một hai ngày uống thuốc, bà ấy sẽ khỏi bệnh.” Không đến năm phút, Sở Quốc Thiên đã rút kim bạc ra, nhìn người đàn ông trung niên với nụ cười lạnh nhạt.
Cái gì?
Tim người đàn ông trung niên chợt khựng lại. Không phải viêm dạ dày cấp tính dẫn phát tim đau thắt sao? Làm sao nhanh như vậy lập tức đã chữa khỏi rồi?
Ông vô thức nhìn về phía người phụ nữ trung niên mở miệng hỏi: “Bà xã, em thấy thế nào rồi? Nếu vẫn cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ đến gặp chuyên gia khác!”
Người phụ nữ trung niên lúc này đã hết kêu đau, bà ấy nghe vậy thì thử tinh tế cảm nhận một chút, phát hiện thân thể quả nhiên không đau nữa liền thử đi xuống giường.
“Chồng ơi!. Hình như em khỏe rồi, tim cũng không còn đau nữa!” Người phụ nữ trung niên đi đi thử hai vòng liền hào hứng nói với người đàn ông trung niên.
Sắc mặt người đàn ông trung niên vui mừng. Sau khi nhìn sắc mặt người phụ nữ trung niên dần dần hồng hào trở lại, ông ta cảm kϊƈɦ nói.
“Cảm ơn bác sĩ. Nếu không nhờ có anh cũng không biết vợ tôi phải chịu đựng thêm bao nhiêu đau đớn nữa!”
“Không cần khách sáo.: Sở Quốc Thiên đưa đơn thuốc đã kê sẵn cho người đàn ông trung niên nói: “Hai người đi lấy thuốc đi.”
“Cảm ơn anh! Cám ơn!” Người đàn ông trung niên lần nữa cảm ơn vài tiếng rồi chuẩn bị giúp người phụ nữ trung niên rời đi.
Đúng lúc này, một bác sĩ nam khoảng ba mươi tuổi bước vào, sắc mặt khó coi nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Anh là ai? Ai cho anh khám lung tung cho bệnh nhân, lỡ như xảy ra vấn đề, anh có chịu trách nhiệm nổi không hả?"
Vợ chồng người trung niên bị bác sĩ nam làm cho giật nảy mình. Sở Quốc Thiên thấy thế vội vàng an ủi.
“Yên tâm đi, hai người cứ việc đi lấy thuốc, có chuyện gì tôi chắc chắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Không cho phép đi!”
Nào biết được, Sở Quốc Thiên vừa dứt lời, bác sĩ nam liền quát lớn.
“Nếu như hai người dám bước ra khỏi cánh cửa này, về sau xảy ra chuyện bộ phận của chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!”
Vợ chồng trung niên làm gì đã bao giờ gặp phải chuyện này, bọn họ nhìn bác sĩ nam một chút lại nhìn một chút Sở Quốc Thiên, trong lúc nhất thời có chút bứt rứt bất an.
Sở Quốc Thiên cau mày, anh liếc nhìn thẻ công tác trêи ngực bác sĩ nam rồi mở miệng nói: “Bác sĩ Ngô, anh như thế này có phải nghĩ mình rất giỏi không?”
Lông mày Ngô Đức Thịnh nhíu lại, anh không nghĩ tới Sở Quốc Thiên cũng dám không nể mặt anh ta, trong lòng buồn bực khiến anh ta tức giận quát.
“Anh thì là cái thá gì, ở đây anh có chỗ nói chuyện sao?”