Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 7: Nếm thử hương vị được yêu



Tóc Giản Du Du được buông ra, lúc đó cô mới thở nhẹ một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ, bắt đầu nói linh tinh.

Dựa theo tôn chỉ thành công thì thành công, không thành công thì lập tức biến mất tại chỗ khiến Vu Hạ Khôn hoảng sợ, Giản Du Du hắng giọng, vòng tay qua eo Vu Hạ Khôn - nơi không dày hơn cô là bao, rồi vùi vào cơ thể thơm mùi sữa tắm của anh, bắt đầu giải thích: "Em nghe bạn của anh nói ở trường mẫu giáo, anh ấy đi đón con gái, sau đó muốn mời một cô giáo trong trường..."

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Vu Hạ Khôn nắm lấy vai cô, nghe đến đó thì những ngón tay bóp gáy cô thoáng thả lỏng một chút.

Có ích rồi!

Trong cốt truyện, người chủ trì bữa tiệc quả thật đã mời một giáo viên mẫu giáo, hơn nữa cũng chỉ là thuận miệng khách sáo một chút thôi. Ai dè cô giáo kia lại thực sự đến. Đó là đồng nghiệp cũ của nguyên thân Giản Du. Trước khi được Vu Hạ Khôn bao nuôi, Giản Du là giáo viên mẫu giáo, cũng chính lúc Vu Hạ Khôn đi đón con giúp bạn anh thì cô đã gặp anh.

Tất nhiên, đoạn cốt truyện này là để làm bẽ mặt sự tồn tại của nữ phụ xấu xa Giản Du. Bữa tiệc có rất nhiều cậu ấm cô chiêu thật sự, cô và cô giáo mẫu giáo được mời đến bị trở thành trò cười này tự nhiên là kẻ ngoại giới. Cho dù là hành vi hay nói chuyện thì đều giống như hai con vịt đứng trong đàn thiên nga, vô cùng xấu hổ.

Đặc biệt trong cốt truyện, Giản Du vẫn cố gắng vạch rõ giới hạn với giáo viên mẫu giáo, hết sức cố gắng để xếp mình vào tầng lớp thượng lưu, dù sao cô cũng được Vu Hạ Khôn bao nuôi. Với lối trang điểm tinh tế và cả cây hàng hiệu trên người, cô được coi là một con vịt hoang dã mặc lớp da thiên nga.

Chỉ tiếc, nữ giáo viên kia không cam tâm chỉ mình bị sỉ nhục, không chỉ bóc trần gốc gác của Giản Du mà còn kết hợp với một vài phụ nữ có ý với Vu Hạ Khôn mà liên thủ bày mưu khiến Giản Du va đổ cả tháp sâm panh, chật vật vô cùng, suýt nữa còn bị hủy hoại gương mặt.

Cốt truyện này thật sự quá máu chó nhưng khi làm người ngoài cuộc đứng xem Giản Du Du cũng rất sảng khoái, suy cho cùng nữ phụ ác độc là dùng để hành hạ!

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Nếu không phải cái tên thiếu một chữ luôn khiến cô có cảm giác nhập vai thì cô sẽ càng thấy thú vị hơn.

Nghĩ đến đoạn cốt truyện này sắp thực sự rơi vào người cô, cô không còn là khán giả nữa mà là cô nữ phụ xấu xa bị bạo hành kia, Giản Du Du cảm thấy tâm trạng tức khắc vô cùng suy sụp.

Nhưng cô cũng rất biết ơn vì mình đã đọc kỹ đoạn cốt truyện này! Các bạn xem này, chẳng phải điều này đã khiến lời nói dối tiên tri thêm tròn trịa hay sao? Cô nói đã gặp Trạm Thừa ở trường mẫu giáo thì ngay cả Vu Hạ Khôn cũng cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên.

Giản Du Du thấy anh dao động thì tiếp tục nói: "Thật ra đêm đó em không rớt xuống hốc cây, là em đã lừa anh..."

Hai tay đặt sau gáy lại siết chặt, tiếng hừ lạnh của Vu Hạ Khôn truyền qua khoang ngực vào tai cô. Giản Du Du nghe thấy như thể Vu Hạ Khôn đang hừ ở bên tai cô.

Giản Du Du ngay lập tức tiếp tục: "Em chỉ muốn anh lo lắng cho em thôi, cũng tại vì tỏ tình mà anh chẳng đồng ý, lại còn nổi giận hoảng sợ nữa, em cảm thấy xấu hổ muốn chết, cho nên mới giận dỗi bỏ đi."

Giản Du Du kể: "Em tình cờ gặp một chiếc taxi và đi thẳng về thành phố, về chỗ ở của em trước kia. Hôm đó, em vô tình gặp bạn của anh đang đón một đứa trẻ ở cổng trường mẫu giáo khi đang đi mua sắm. Anh ấy đang nói chuyện với đồng nghiệp cũ của em. Anh ấy nói sắp tổ chức tiệc trên biển. Lúc trước anh đã đón con giúp anh ấy, mối quan hệ của hai người tốt như thế, chắc chắn anh sẽ được mời. Em chỉ... không thể kìm lòng mà quay lại. Em sợ anh không tìm thấy em mà mang theo người phụ nữ khác đến dự tiệc. Em không ngờ anh lại phái nhiều người đi tìm em như vậy. Tổng giám đốc Vu, em rất hạnh phúc..."

Giản Du Du nói xong thì ngẩng đầu lên và nhìn Vu Hạ Khôn với ánh mắt si mê: "Tổng giám đốc Vu, anh đừng giận em nữa, về sau em sẽ không bao giờ giận dỗi bỏ đi nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãn."

Câu nói này tuy có lý nhưng nếu nghiên cứu kỹ thì cũng đầy sơ hở. Tuy nhiên, kể từ khi còn học tiểu học, Giản Du Du đã cắt xén nhiều bài tập về nhà mùa đông và mùa hè khác nhau mà giáo viên chẳng nhìn ra. Khi trưởng thành, dưới sự thúc giục liên tục của bà Thủy Nguyệt, nói dối cũng có thể tự bào chữa, đánh chết không nhận là những điều cơ bản. Thật giả lẫn lộn, Vu Hạ Khôn thực sự muốn điều tra cũng chẳng tra ra sơ hở của cô.

Con đường bên ngoài khu biệt thự này một bên là rừng cây, đùng để làm cái gì mà gọi là khu bảo tồn thiên nhiên yên tĩnh trong ồn ào, camera hoàn toàn không quét được toàn bộ nơi đây. Người ta hay nói ở đây không có taxi, nhưng lỡ có thì sao?

Về phần Trạm Thừa, ngày nào anh ta cũng đưa đón con, anh chàng dân chơi đó thuận miệng mời một cô giáo xinh đẹp đến dự tiệc cũng thì cũng là điều hợp lý. Vậy nên cho dù có đi thăm dò lại thì điều này cũng sự thật.

Nhưng từ trực giác mà nói, Vu Hạ Khôn chỉ cảm thấy không đúng, cho nên anh không buông tay, cũng không thả ra, hiển nhiên là vẫn không tin.

Lúc này phải ra đòn sát thủ, kéo đông kéo tây, che đậy lỗi lầm.

“Thực ra em còn một điều nữa muốn thú nhận với anh.” Giản Du Du lại thì thầm với chất giọng chột dạ hơn, còn ôm suy nghĩ muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh.

Vu Hạ Khôn thực sự bị phân tâm bởi dáng vẻ đạo chích của cô, quát khẽ: "Còn gì nữa? Nói đi!"

Giản Du Du nói: "Thực ra, khi em làm việc trong trường mẫu giáo, đó không phải là lần đầu tiên em nhìn thấy anh. Hôm đó anh tình cờ nhìn thấy em mặc váy trắng..."

Giản Du Du càng nói, giọng càng thấp như ruồi muỗi, Vu Hạ Khôn vô thức  cúi đầu sát vào lắng nghe: "Cái gì?"

Khoảng cách bị kéo lại gần, Giản Du Du lập tức vươn tay tóm lấy gáy anh, dựa vào sức mạnh cánh tay của chính cô cũng khá lớn mà móc lấy Vu Hạ Khôn không cho anh ngẩng đầu lên.

"Em cố tình làm vậy." Giản Du Du bịa ra một lời nói dối, cả cô cũng phải tin vào điều đó. Cô gần như treo mình trên người Vu Hạ Khôn, nếu đến gần hơn một chút nữa cô có thể chạm vào môi anh. Vu Hạ Khôn đứng thẳng dậy nhưng vẫn không tránh khỏi vòng tay cô. Cô gần như nhón mũi chân trên mặt đất, đuổi theo như thể đang treo người vậy.

Bấy giờ Giản Du Du mới nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh thì em đã thích anh rồi. Tổng giám đốc Vu, hôm đó là em cố tình làm vậy. Hôm đó không phải là lớp của em, vì đợi anh nên em mới đến. Bởi vì ngày đầu anh đón con gái của bạn anh thì anh còn nói sẽ tới đón cô bé thêm một ngày nữa nên em muốn quyến rũ anh..."

Tất cả chỉ là cái rắm. Nguyên thân cũng thích Vu Hạ Khôn nhưng cô ấy không có gan để tiếp cận. Quả thực hôm đó không phải lớp của cô ấy. Cốt truyện nói rằng cô ấy đang đi mua sắm. Tình cờ làm sao mà trang điểm và khí chất của cô ấy lại vô cùng ăn khớp với ánh trăng sáng trong tim Vu Hạ Khôn.

Song Giản Du Du lại nói như thật: "Lúc đó anh nhìn em một cái rồi bỏ đi khiến em cho là em đã thất bại. Sau đó, anh tìm em và nói rằng anh muốn bao nuôi em. Em hạnh phúc đến mức phát điên luôn đó, anh biết không?"

Cô cố tình thấp giọng, đây là thứ mà cô học được trong phim truyền hình nhưng cô đã học nhầm đối tượng rồi, vì thường những người giả vờ trầm thấp thế này đều là đàn ông, dùng để dụ dỗ phụ nữ.

Vu Hạ Khôn nắm lấy vai của Giản Du Du và cố gắng đẩy cô xuống nhưng Giản Du Du lại tóm lấy anh chặt hơn, thậm chí còn kiễng chân lên trên chân anh: "Đừng đẩy em ra, tổng giám đốc Vu, em thực sự... thực sự rất thích anh. Em không cần tiền của anh, không cần kết quả, thậm chí không quan tâm anh coi em là ai. Em chỉ muốn ở lại bên cạnh anh thôi cũng không được ư?!"

Ở lại bên cạnh anh thì mới có tiền chứ! Đồ khốn này!

Giản Du Du khịt mũi, cảm thấy thực sự đau lòng khi căn biệt thự kia đã xa tầm với, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng.

Cô đung đưa người, môi cô dường như loáng thoáng chạm lên môi Vu Hạ Khôn, tiếp tục nói: "Em chỉ thích anh thôi. Đây cũng chẳng phải là điều xấu. Anh chưa từng được người khác yêu à? Tổng giám đốc Vu, anh không cần phải làm gì cả, không cần đáp lại, thật sự..."

Nói rồi cô vừa ngẩng đầu lên và run rẩy chạm vào môi Vu Hạ Khôn, chuẩn bị xong tinh thần bị ném ra ngoài. Chỉ có điều không biết Vu Hạ Khôn đờ đẫn do thiếu ngủ quá lâu, hay là vì hai ngày này bị Giản Du Du làm ầm ĩ đến nỗi không còn nhanh nhạy nữa, tóm lại môi Giản Du Du đã sáp lại gần, ấy vậy mà anh vẫn cứng người, chớp mắt nhìn, cả bản thân cũng chẳng biết mình đang làm gì.

Anh đã từng được người khác yêu chưa?

Anh kìm lòng không đặng mà nghĩ đến câu nói này, câu nói này giống như một vòng xoáy, cuốn anh vào trong vòng xoáy khiến anh hướng về phía những lời nói dối lung tung của Giản Du Du một cách điên cuồng - không cần đáp lại, không cần làm gì cả...

Anh thực sự không đáp lại, cũng không làm gì cả. Anh muốn nếm trải cảm giác được yêu.

Giản Du Du lại dán lên hai cánh môi mềm mại đến không chịu nổi kia, đợi một lát, nhìn thấy Vu Hạ Khôn không nổi điên thì kinh ngạc nhướng mày, sau đó chậm rãi ngậm lấy cánh môi mềm mại kia, nuốt một ngụm nước miếng, không khách sáo mà nhâm nhi thưởng thức.

Vẫn là mùi bạc hà thoang thoảng, quyện với mùi dầu gội từ người anh và mùi thơm của sữa tắm, giống như một món tráng miệng, thật là... ngon cực kỳ.

Tuy nhiên, Vu Hạ Khôn không bị mê hoặc được bao lâu. Anh nhanh chóng nắm lấy cổ áo sau của Giản Du Du kéo cô ra. Giản Du Du cũng thả lỏng cổ anh rồi thả chân xuống đất, nhưng cơ thể vẫn hơi nghiêng về phía trước, ngẩng đầu để lộ đôi môi bóng lưỡng, tò mò quan sát phản ứng của anh.

Vu Hạ Khôn đưa tay lau môi, đẩy vai Giản Du Du và lùi lại hai bước, sau đó, anh mới bắt đầu cảm thấy bực bội, cảm thấy mọi thứ trong cơ thể mình đều thuộc về hương vị của người khác, không thể nói chính xác là nó hương vị như thế nào nhưng chỗ nào cũng có.

"Anh cảm thấy thế nào? Tổng giám đốc Vu?" Giản Du Du thành thật tán thưởng từ tận đáy lòng: "Môi anh thật sự rất mềm, mút rất thích."

Vu Hạ Khôn lại đẩy Giản Du Du như thể đang đẩy một thứ gì đó ô uế vậy, chán ghét nói: "Không phải vậy!"

Giản Du Du lảo đảo, nhìn thấy anh đang chùi miệng cách ghét bỏ, mu bàn tay còn chưa đủ mà lại lấy khăn tay ra lau, sau đó lấy ra một lọ nhỏ xịt lên miệng mình.

Nếu là một kẻ gan tim mỏng manh, thật lòng thật dạ thích cái tên ngốc nghếch khó chịu này thì bây giờ tim, gan, lá lách, phổi, thận có lẽ đã tan thành từng mảnh rồi. Thế này cũng đả kích người ta quá rồi đó, làm như vừa mới hôn người nào bị bệnh truyền nhiễm không bằng!

Nhưng đối với Giản Du Du thì chẳng sao. Cô không có tim nên không lo bị vỡ gì. Nhìn Vu Hạ Khôn như thế này, cô còn hỏi: "Anh có muốn đánh răng không? Lúc em trở về đã ăn xúc xích nướng ven đường rồi."

Vu Hạ Khôn đột nhiên trợn to mắt, vẻ mặt không tin hỏi: "Là loại quán xá ven đường lộ thiên... cả ngày dính bụi ấy hả?"

Giản Du Du gật đầu: "Ừm ừm, ở cửa bệnh viện, ăn rất ngon."

Nói xong, cô lại nhe răng cười toe toét với hàm răng trắng bóng: "Vi khuẩn siêu nhiều."

Vu Hạ Khôn che miệng chạy lên lầu. Giản Du Du thu dọn tất cả đống hỗn độn, ném vào thùng rác rồi ung dung lên lầu.

Bên ngoài trời gần tối, nguy cơ tạm thời bị giải trừ, nhưng Giản Du Du không hề thư giãn, quay trở lại phòng tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, lau khô tóc rồi mới gõ cửa phòng Vu Hạ Khôn.

“Tổng giám đốc Vu, tổng giám đốc Vu?” Giản Du Du ghé vào cửa rồi khẽ la lên.

Trong phòng không có tiếng động, Giản Du Du ghé tai vào cửa nhưng tư thế này trực tiếp khiến cửa mở ra. Cửa không khóa?

Giản Du Du đứng ở cửa nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Vu, vậy tôi vào đây."

Sau đó cô bước vào, đèn phòng ngủ bật sáng. Vừa đi vào thì nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Không sợ tắm tới rách da hay sao mà lại tắm nữa thế.

Giản Du Du đi vòng quanh phòng, đảo mắt, chui vào chăn bông trên chiếc giường lớn của Vu Hạ Khôn, vùi mình vào đó và chờ đợi.

Không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng sấy tóc, sau đó là cửa phòng tắm mở ra, Vu Hạ Khôn bước ra ngoài, mặc áo choàng tắm, môi thật sự bị rửa rách, đến nỗi uống nước mà miệng cũng đau.

Đầu óc anh quay cuồng, rất mệt mỏi, nhưng khi nhớ lại chuyện đã xảy ra, anh lại cau mày dữ dội.

Đầu óc anh đúng là bị người ngoài hành tinh chiếm giữ mà, ấy vậy mà lại đi suy nghĩ cái gì muốn trải nghiệm cảm giác được yêu chứ! Còn là được yêu tinh phiền phức dơ bẩn kia yêu?

Vu Hạ Khôn lại quyết tâm chấm dứt mối quan hệ hỗn loạn này một lần nữa. Dù là cô cố tình dụ dỗ hay là mình nhìn trúng gương mặt cô thì cũng không nên tiếp tục. Hơn nữa, dạo này cô cứ lôi thôi lếch thếch, trông thực sự chẳng giống người đó chút nào!

Nhưng hôm nay quá mệt, ngày mai đi. Vu Hạ Khôn biết rằng mình phải nghỉ ngơi ngay lập tức, nhất là sau khi tắm hai lần liên tiếp, đã lâu không ngủ nên rất mệt mỏi, các cơ quan đều đang kêu gào muốn được nghỉ ngơi.

Anh ngồi xuống mép giường, duỗi tay định nằm xuống dưới chăn thì đột nhiên đá phải cái gì đó trong chăn, anh sợ đến mức thét lên, quay người định chạy ra khỏi giường thì trong chăn có một khối lớn phồng lên, đâm sầm vào anh từ phía sau...

Vu Hạ Khôn bị đập vào trong chăn bông mềm mại, đầu óc anh ngây ra một lúc.

Tác giả có điều muốn nói:

Giản Du Du: Nói thế nào nhỉ, tổng giám đốc Hạ giống như một con trai, vỏ khá cứng, nhưng sau khi mở ra thì rất mềm.