Đại sảng lầu 1 công ty Liên Thân, Liễu Thiến giẫm lên đôi giày cao gót giới hạn số lượng, hất cằm ra lệnh,"Tôi muốn gặp Úc tổng!"
Lễ tân lễ phép hỏi,"Xin hỏi chị có hẹn trước chưa ạ?"
Liễu Thiến gay gắt nói,"Không có."
Lễ tân tỏ vẻ xin lỗi.
Liễu Thiến giơ bàn tay có đeo vòng ngọc phỉ thúy mới tung ra thị trường vỗ mạnh lên bàn " Cô gọi điện thoại cho anh ấy, nói tôi là Liễu Thiến, anh ấy sẽ gặp thôi!"
Lễ tân ngập ngừng một chút, đánh giá cô gái điên điên khùng khùng trước mắt, gương mặt thì chấp vá mũi của cô người mẫu này - cằm của cô ca sĩ kia - mắt của cô diễn viên nọ, khẩu vị của ông chủ mình không tệ vậy chứ.
Nhưng cô vẫn gọi điện thoại hỏi.
Ngay sau đó cô hơi hơi thay đổi sắc mặt,"Mời chị."
Triệu Như cảm thấy tâm trạng ông chủ hôm nay vô cùng tệ, chính xác bắt đầu từ chín giờ sáng, toàn thân phát ra áp suất thấp khiến người đối diện không rét mà run, cô ôm ấp trái tim nhỏ bé đứng bên cạnh, chờ đợi phân phó công việc.
Sau lưng vang tiếng giày cao gót gõ trên nền gạch rồi đến tiếng gõ cửa, Triệu Như vẻ mặt khó hiểu, rất nhanh khôi phục lại, cô vụng trộm quan sát người ngồi trên ghế.
Úc Trạch ném tài liệu lên bàn, nâng mi mắt lạnh lùng.
Triệu Như hít vào một hơi, xoay người đi mở cửa, hơi ngẩn người khi nhìn thấy Liễu Thiến ngoài, đã gặp hai lần, là nhà thiết kế trang sức, có chút ấn tượng.
Cánh cửa nhẹ khép lại, hai người từng cùng nhau trưởng thành giờ phút này mắt lạnh đấu đá.
Liễu Thiến nhìn vẻ mặt hờ hững của người đối diện,hỏi "Úc Trạch, anh muốn ép chết em sao?"
Công ty của cô ngắn ngủi trong hai tiếng đồng hồ tiếp nhận hàng loạt các cuộc điện thoại từ chối hợp tác, hợp đồng đang tiến hành bình thường lại bị bắt đình chỉ, dồn ép đủ đường. Mà người có lực ảnh hưởng đến toàn bộ thương giới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đợi mãi không thấy anh nói gì, cảm xúc Liễu Thiến càng thêm không ổn, cô nghẹn ngào,"Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, vì sao đối phó em?"
Úc Trạch lãnh đạm mở miệng,"Liễu Thiến, anh nhớ em trước giờ vẫn là đứa thông minh."
Liễu Thiến vẻ mặt phẫn nộ nháy mắt bị kiềm hãm, cô bài trừ lúng túng, hỏi "Ý anh là gì?"
Ghế dựa lướt qua mặt đất, Úc Trạch đứng lên, cảm giác áp bách tản ra, Liễu Thiến theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Anh đã cảnh cáo em, đừng có chọc phá cô ấy."
Úc Trạch đi đến trước mặt Liễu Thiến, một tay niết cằm cô, nâng lên,"Em xem em đã làm gì?"
Lực tay nắm cằm rất lớn, giống như cây kìm sắt lạnh lẽo, Liễu Thiến đau đến phát run, thậm chí hoài nghi nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Nơi đó từng động qua dao kéo, vốn yếu ớt, bị kiềm chế như vậy, cô rất sợ sẽ bị lệch mất.
"Úc Trạch, anh buông ra đi mà!" Liễu Thiến bắt lấy ống tay áo Úc Trạch,"Em không có phá Chu Tử Tri!"
"Không có?" Úc Trạch nhìn xuống, đáy mắt bọc một tầng băng sương,"Hôm nay có người báo cô ấy tàng trữ ma túy."
Liễu Thiến nheo mắt,"Gì chứ? Chuyện này có liên quan gì tới em?"
Úc Trạch "Liễu Thiến, em nghĩ có gì anh muốn tra mà tra không được, hử?"
"Là em làm thì sao?!" Liễu Thiến mặt trắng bệt, đánh cược,"Dựa vào cái gì Chu Tử Tri có thể, em thì không?" Cô môi run run,"Em cũng thích anh!"
Cô thích anh đã hai mươi năm, Chu Tử Tri kia mới xuất hiện bao lâu, vì sao có thể dễ dàng lấy đi điều cô mong muốn bấy lâu cơ chứ.
Liễu Thiến cảm thấy trái tim rất đau, vì có thể đến bên Úc Trạch, cô bất chấp đánh đổi tất cả, cố gắng kiên cường, mở rộng sự nghiệp, mong có thể tự tin đứng trước mặt anh, sánh vai bên cạnh anh.
Càng không tiếc chỉnh sửa gương mặt để có nét giống Dương Phàm, nhất là cằm, cô biết rõ Úc Trạch thích nhất cằm Dương Phàm mà.
Kết quả Úc Trạch chọn cô gái không có một chút nào giống Dương Phàm cả, còn cô thì y như một trò cười.
Liễu Thiến không ngờ ngàn tính vạn tính, duy nhất không tính được Úc Trạch đã sớm quên Dương Phàm rồi, quá đáng hơn là anh còn không nhớ dáng vẻ của cô ấy như thế nào nữa.
"Đừng khiêu chiến tính kiên nhẫn của anh."
Đỉnh đầu đưa ra lời cảnh cáo, Liễu Thiến khó thở, run lẩy bẩy,"Em xin lỗi."
Úc Trạch thu hồi tay, ánh mắt sắt như đao, giọng nói vẫn lạnh lẽo,"Liễu Thiến, người chịu tổn thương lớn nhất trong chuyện này không phải anh"
Liễu Thiến sắc mặt biến đổi liên hồi, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt,"Úc Trạch, trước giờ anh chưa từng thích em một chút nào sao?"
Một giây kia, một tia hi vọng cuối cùng trong mắt Liễu Thiến cũng phai mờ,"Em sẽ đến gặp Chu Tử Tri."
Cô cơ hồ là nức nở khẩn cầu,"Xin anh bỏ qua cho em lần này."
Úc Trạch xoay lưng qua,"Em tự giải quyết cho tốt."
Giữa bọn họ không có xung đột lợi ích, không nhất thiết phải tranh giành vị trí, quyết định này ra sao tùy thuộc vào Liễu Thiến đủ thông minh hay không, có trách thì tự trách bản thân tự gây chuyện.
Bên ngoài Triệu Như vẫn lưu ý động tĩnh, cô thậm chí chờ trực điện thoại để đi pha hai ly cà phê, nhưng chẳng có chỉ thị nào đưa ra cả.
Đang đoán già đoán non, cửa phòng làm việc cách vách mở ra, Liễu Thiến thất tha thất thỉu đi ra, như chịu đả kích lớn gì đó.
Triệu Như đẩy đẩy gọng kính trên mũi, thầm nghĩ, rốt cuộc cô gái đang hẹn hò với ông chủ là ai?
- ---------------------
Tại trường quay, nhìn thấy Liễu Thiến, Chu Tử Tri không hề bất ngờ, đưa mắt bảo Giản Dư với Thiệu Nghiệp ra ngoài.
Liễu Thiến tô son đỏ mộng, trang phục thời thượng, không để lộ một chút vẻ thất bại suy sụp,"Chu Tử Tri, tôi không hiểu nỗi Úc Trạch coi trọng cô chỗ nào nữa."
Nói đến gương mặt, cô cũng thấy mình không tệ.
Hơn nữa các cô gái muốn trở thành người yêu Úc Trạch rất nhiều, trong đó thiếu gì người đẹp, tùy tiện lôi ra một người, tư sắc đều rất tốt.
Chu Tử Tri không định thảo luận với cô vấn đề này,"Cô tới đây để nói cái này hả?"
Liễu Thiến cắn chặt môi dưới, mặt không chút thay đổi nói,"Xin lỗi."
Chu Tử Tri nhìn cô, ánh mắt bình thản, Liễu Thiến cũng nhìn qua, từ bối rối đến không dám tin.
"Cô muốn nghe tôi nói gì?" Chu Tử Tri dừng một chút, âm cuối nhướn lên, mang theo giễu cợt,"Không sao đâu?"
Liễu Thiến có loại cảm giác nhục nhã bị người ta cởi hết quần áo ném trên đường lớn, một khắc lý trí sụp đổ, nâng tay hướng vào mặt Chu Tử Tri.
Cô cố ý muốn phát tiết lòng đố kị, nếu cái tát này đánh trúng, nửa bên mặt nhất định sẽ sưng tấy.
Khi Liễu Thiến cho rằng ý đồ đạt được, tay cô bị ngăn ở giữa không trung.
Cô cũng đã thấy vết sẹo trên thái dương Chu Tử Tri, trong lòng khiếp sợ không thôi, Úc Trạch không thể nào không thấy, vậy tại sao anh vẫn? Yêu?
Còn Dương Phàm thì sao? Cô không hiểu.
Chu Tử Tri cầm chặt cổ tay Liễu Thiến,nói "Đừng có thấy tôi cho cô mặt mũi rồi cô còn không biết xấu hổ."
Cô sống đến ba mươi tuổi, trong trí nhớ trừ quay phim, chưa từng bị người ta đối đãi như người này, muốn đánh cô, tưởng cô dễ ăn hiếp à.
Nhìn phẫn nộ trong mắt Liễu Thiến, Chu Tử Tri cảm thấy có chút châm chọc, hết lần này tới lần khác, kím chuyện với cô trước còn chạy lại chất vấn, cứ ra vẻ đáng thương tội nghiệp.
Còn chờ cô thông cảm, ở đâu chui ra chuyện buồn cười vậy.
"Liễu Thiến, nếu có lần sau, tôi sẽ nhờ pháp luật giải quyết chứ không chỉ một câu xin lỗi là xong đâu."
Hai mươi tuổi Chu Tử Tri là người có thù phải trả, mười năm trôi qua, ba mươi tuổi cô học được cách cân nhắc lợi hại, đương nhiên cô sẽ không khoanh tay đứng yên để người khác tùy tiện dẫm đạp.
Liễu Thiến biết Chu Tử Tri không nói bừa, cô ấy sẽ làm được.
Trong tình thế giằng co liên tục, hai cô gái âm thầm phân cao thấp.
Liễu Thiến ngực kịch liệt phập phồng, cô không ngờ lực tay của Chu Tử Tri mạnh hơn mình, vừa bị đả kích ở chỗ Úc Trạch, lại bị Chu Tử Tri coi thường, căm tức vọt lên đầu khiến cô muốn quăng bỏ tất cả tự trọng, như người điên liều chết với cô ấy.
Nhưng cô không như thế, không chiếm được Úc Trạch, cô không thể đánh mất cả bản thân.
"Chu Tử Tri, để xem cô đắc ý được bao lâu."
Những lời này đến đột ngột, Chu Tử Tri nhíu mi, nhìn chằm chằm Liễu Thiến một hồi, buông lỏng tay,"Đi thong thả không tiễn."
Liễu Thiến đậu xe gần ngoại ô, cô ngồi trong xe gọi điện thoại, không lâu sau, có chiếc xe từ hướng đối diện chạy đến, cửa xe mở ra, một người đàn ông thanh nhã đi xuống.
Thấy người nọ vừa đến gần, Liễu Thiến vung hai cái tát.
"Anh bán đứng tôi!"
Người đàn ông sửng sốt, vội nói, "Anh không có, Thiến Thiến, em tin anh đi, anh yêu em như thế làm sao có thể khiến em đau lòng chứ."
Hắn thấy Liễu Thiến không nói lời nào, càng hoảng hốt,"Thật đấy, Thiến Thiến, xin em đừng không để ý tới anh, phía trên có người điều tra, nhưng anh không để lộ chữ nào cả, nếu anh nói dối em sẽ bị trời đánh, chết không tử tế!"
Bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, Liễu Thiến trong lòng lộp bộp một chút, cô bị Úc Trạch lừa rồi.
Úc Trạch căn bản không có chứng cớ, chỉ là đón đầu cô, là cô thiếu kiên nhẫn, chủ động trúng chiêu.
Người đàn ông có chút sợ hãi, lo lắng muốn khóc,"Thiến Thiến, em sao thế?"
Liễu Thiến cười ha ha, rồi sau đó cô đứng tại chỗ khóc rống, nước mắt làm nhòe mascara đổ thành hai dòng lệ đen đúa trên mặt, càng ngày càng nhiều, phảng phất là muốn đem toàn bộ đau lòng, thất vọng và tổn thương chồng chất qua năm tháng bộc phát ra ngoài.
Cô liều mạng thích người không thèm nhìn tới cô, người xem cô như mạng cô lại không thèm để ý.
Người đàn ông chân tay luống cuống, rất sốt ruột cũng không biết an ủi làm sao, mãi chỉ thốt một câu,"Thiến Thiến, đừng khóc."
"Anh đi đi." Liễu Thiến lớn tiếng nói,"Nhìn anh là phát chán rồi!"
Người đàn ông ngẩn ra, lấy khăn tay lau mặt cho Liễu Thiến,"Không phải vậy, hôm qua em còn nói yêu anh, tối hôm qua chúng ta vẫn còn tốt lắm mà."
Hắn nuốt ngụm nước miếng, kích động nói,"Có phải anh có chỗ nào không tốt, em nói đi, anh nhất định sẽ sửa."
"Đủ rồi!" Liễu Thiến thét chói tai,"Tôi chỉ lợi dụng anh thôi!"
Người đó nghe cô nói như vậy, không hề kinh ngạc, ôn nhu nói,"Không sao cả."
Đối phương càng nhúng nhường như vậy, Liễu Thiến lại càng cảm thấy thời gian qua bản thân kiên trì đâm đầu yêu một người rất đáng cười,"Anh không phải thích gương mặt này của tôi sao?' Cô ác ý nói,"Là giả đó, đều là giả!"
Người đàn ông thở dài thật sâu, chân thành nói,"Thiến Thiến, em đừng như vậy, anh thích con người của em."
Internet rất đáng sợ, ở trong đó cất giấu vô số minh đao ám tiễn đến từ khắp tứ hải bát hoang, mỗi thời mỗi khắc đều trào dâng sôi sục.
Có người mượn nó một đêm nổi tiếng, có người vì nó vạn kiếp bất phục.
Chu Tử Tri chậm rãi rời khỏi bản tin nóng, danh tiếng thì chắc chắn đã bị ảnh hưởng nhất định, hành vi mờ ám của Liễu Thiến giúp nhóm người chờ đợi giẫm đạp sau lưng Chu Tư Tri có cơ hội, bọn họ cắn chặt không tha, lôi ra đủ chuyện kéo dư luận suốt mấy ngày.
Bộ phận quan hệ công chúng trong công ty hoạt động rất tốt, tung vài scandal của các diễn viên, chuyển hướng một phần chú ý.
Giản Dư lướt websites, một hồi nghiến răng nghiến lợi, một hồi lại cười ha ha, chuyển vai nhanh thật.
Giản Dư hừ hừ cười,"Hôm nay em vui, không so đo với anh, mặc kệ anh."
Thiệu Nghiệp thò cổ liếc mắt nhìn, hắn nhìn đối phương đang hăng say tranh cãi với những người khác trên diễn đàn, trước mắt đang chiếm ưu thế.
"Đầu óc để đâu? Ném thùng rác rồi? Đấu đá với mấy anh hùng bàn phím kia chỉ khiến mọi việc càng tệ thôi."
Giản Dư lắc lắc mặt,"Em không quan tâm, nhìn thấy đứa nào nói xấu chị Tử Tri em sẽ tiêu diệt đứa đó."
Thiệu Nghiệp từ trong lỗ mũi phát ra một thanh âm,"Vậy thì đừng nhìn."
Giản Dư nghẹn họng, tức hổn hển,"Ê, anh có phải người đại diện không vậy! không bênh vực chị Tử Tri thì thôi, còn coi như không liên quan đến mình!"
"Cô đang bênh vực đó à?" Thiệu Nghiệp không nể nang cười nhạo,"Trừ ấn ngón tay đau, bản thân tức đến đỏ mặt tía tai, khiến chuyện càng lúc càng lớn, có cái rắm."
Thấy Giản Dư tức xì khói mặt đỏ hết, Chu Tử Tri bên cạnh bất đắc dĩ nói,"Được rồi, đừng cãi nữa."
Hai người đều ngậm miệng lại.
Chu Tử Tri nhìn ngoài cửa sổ,"Sắp đến chưa vậy anh?"
"Đến Walmart tìm chỗ dừng một chút." Chu Tử Tri nói,"Giản Dư, em mua mì dòn dùm chị, hiệu Bắc Kinh xưa ấy."
Giản Dư dạ một tiếng, đeo balo bước xuống, Thiệu Nghiệp đội nón, cũng cùng đi.
Sáu giờ tối, Walmart rất đông người.
Giản Dư hiển nhiên không phải lần đầu tiên đi mua, ngựa quen đường cũ tìm đến quầy mì dòn, cô cầm năm gói, nghĩ nghĩ lại lấy thêm hai gói, dạo này chị Tử Tri chịu nhiều áp lực nên ăn nhiều một chút.
Đây là một trong những phương thức xả stress, có người ăn đồ ngọt, có người tự nhốt mình, cũng có người làm việc nhà...... Mỗi người một kiểu.
Trong lúc xếp hàng trả tiền, phía sau thò ra một bàn tay, xách một bịch bimbim, còn có ba chai cocktail.
Người thu ngân hỏi,"Tính chung hay sao ạ?"
"Không!"
"Ừ."
Người thu ngân,"......" Lại là một đôi tình nhân giận nhau.
Cô nhanh chóng đánh bàn phím,"Lấy túi to không ạ?"
Giản Dư lười xử lý Thiệu Nghiệp, vội gật đầu,"Lấy."
Người thu ngân nói,"Tổng cộng chín mươi chín tệ."
Giản Dư mở ba lô lấy tiền, một trăm tệ đưa ra, một tệ trở về, cô không nói gì, đem tiền xu ném cho Thiệu Nghiệp.
Thiệu Nghiệp đưa tay tiếp được, một mặt ghét bỏ,"Có ý gì? Tín vật đính ước?"
Giản Dư,"......"
Cô quay đầu đòi hắn,"Trả em!"
Thiệu Nghiệp nhét tiền xu vào túi vải, bỏ mặt cô đi thẳng ra ngoài.
Giản Dư ở sau nghiến răng nghiến lợi.
Chu Tử Tri nhìn trợ lý nhỏ hơi khờ cùng người đại diện mắc bệnh tự cao trước sau trở về, đôi mắt tinh quái tràn ngập thâm ý chuyển qua chuyển lại giữa hai người.
Xem như cái gì cũng chưa phát sinh.
Giản Dư đem một gói mì dòn đưa qua,"Chị Tử Tri, sao chị thích ăn cái này thế?" Theo cô thấy, thứ này vừa khô vừa giòn, đau răng nữa.
Chu Tử Tri mở túi, nói câu khiến ba người trong xe đều kinh ngạc,"Chị đâu có thích."
Thiệp Nghiệp ôm cánh tay hỏi,"Vậy sao còn ăn."
Chu Tử Tri thanh âm kẹp tại trong tiếng nhai thanh thúy,"Quen rồi."
Kem lạnh, mì dòn, hai loại này là món cô yêu nhất, nhóm fan điện ảnh đều cho rằng như thế.
Bọn họ không biết, đó là bởi vì cô rất lười, trong công việc đã có quá nhiều việc biến hóa đa dạng, nên đời thường cô không thích nếm đông thử tây, có thể đơn giản chừng nào cô sẽ tối giản chừng đó.
Lý do này thật là hết nói.
Giản Dư rất vui vẻ, cô lại biết một bí mật nhỏ về chị Tử Tri mà nhóm fan không biết, loại cảm giác giống như quan hệ giữa cô và chị Tử Tri càng khắng khít vậy.
Thiệu Nghiệp mắt nhắm phân nửa, phụ nữ quả thật là sinh vật thần kỳ.
Đến bãi đỗ xe công ty, Chu Tử Tri bảo hai người đến phòng làm việc của cô, còn cô thì đến văn phòng Kiều Tứ.
Mấy chục năm ngồi trên vị trí này, chứng kiến hành trình trở thành ảnh đế ảnh hậu của một đám người, Kiều Tứ thấy nhưng không thể trách, trong giới, nổi tiếng luôn luôn song hành với tai tiếng, càng nổi tiếng, trái lại càng có nhiều tai tiếng.
"Tử Tri, giữ vững tinh thần đấy."
Chu Tử Tri gật đầu,"Tôi biết."
Rất nhiều lúc, mắc kẹt trong đó sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, qua rồi, quay đầu nhìn lại, phát hiện đó chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.
"Đĩa nhạc chuẩn bị tới đâu rồi?" Kiều Tứ trầm ngâm một lát,"Tốt nhất nên phát hành trước năm mới."
Chu Tử Tri trào ra vẻ buồn rầu,"Vẫn còn đang luyện tập, tôi sẽ mau chóng điều chỉnh càng sớm càng tốt."
Im lặng một lát, Kiều Tứ nhìn cô,"Có thể nhân cơ hội này công khai chuyện tình cảm của cô luôn đi, Tử Tri, đây là cách tuyên truyền tốt nhất cho đĩa nhạc đầu tiên của cô đấy."
Chu Tử Tri mím môi,"Để xem đã." Cô cười cười,"Kiều tổng, kế hoạch không theo kịp biến hóa, có lẽ tôi sẽ công khai sớm thì sao."
Kiều Tứ không nói thêm nữa, nói nhiều, cũng không có tác dụng gì, Chu Tử Tri này có ý nghĩ của riêng mình, người ngoài không thể ép buộc.
"An Ý Như hết hợp đồng sẽ rời khỏi công ty, đến Kim Xán."
Chu Tử Tri không lập tức biểu đạt ý kiến.
Kiều Tứ nói," Tôi có nghe tin bạn trai cô ấy Hà Duyệt Minh xảy ra chuyện không may."
Nói đến đây, rất hiển nhiên chưa xong, nhưng Kiều Tứ không định tuôn ra hết ý.
Chu Tử Tri đầu ngón tay giật giật,"Kiều tổng, tôi tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ."
"Điểm này tôi tin." Kiều Tứ thản nhiên khen ngợi cô không né tránh, cặp mắt sắc lam híp lại,"Công ty đánh giá rất cao cô, trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, tôi hy vọng cô có thể toàn vẹn như cũ, Tử Tri, nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng để bản thân rơi vào cục diện khó xử."
"Tôi sẽ như thế, cám ơn Kiều tổng."
Chu Tử Tri rời khỏi công ty, đến thẳng Úc gia.
Không những kim mao Vương Tử rất hoan nghênh cô, mà người giúp việc cũng đối với cô nhiệt tình ra mặt.
Úc Thành Đức đang tản bộ, thấy Chu Tử Tri vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm từ trong xương cốt,"A Trạch có việc đột xuất, lát nữa sẽ trở lại."
Ông nói,"Cháu lên lầu ba đi, Thiến Thiến ở trong phòng đấy."
Chu Tử Tri đành phải đi lên phòng Úc Thiến.
Cô vừa đi, Khâu Dung liền bước ra, nói với Úc Thành Đức,"ông không đọc báo hả? Người ta nghi ngờ con bé tàng trữ ma túy kìa."
Úc Thành Đức trừng mắt,"Không phải sáng tỏ rồi sao?"
Khâu Dung sắc mặt không hòa hoãn,"Lần này không có việc gì, lần sau thì sao? Lão Úc à, ông không biết thật hay là giả khờ, thị phi trong giới giải trí còn nhiều hơn sợi tóc trên đầu ông nữa."
Bà tìm từ sắp xếp các từ cẩn thận rồi mới nói,"Tôi thấy vầy nè, dứt khoát bảo con bé đừng đóng phim nữa, suốt ngày ở ngoài tiếp xúc với đám đàn ông con trai, sớm muộn gì cũng có chuyện, không bằng ngoan ngoãn ở nhà, chúng ta cũng đâu phải không nuôi nổi con bé."
"Khâu nữ sĩ à, bà chú ý lời nói của mình cho đúng mực đi!" Úc Thành Đức quát lớn,"Dựa vào cái gì mà bắt con người ta hy sinh sự nghiệp vì để con trai bà vui lòng chứ?"
Mặt Khâu Dung tối sầm,"Úc Thành Đức, sao ông cứ bênh vực con bé hoài vậy?"
Úc Thành Đức hừ một cái,"Đương nhiên tôi phải ủng hộ bên có lý."
Khâu Dung buồn bực xoay người đi.
Chu Tử Tri vào phòng Úc Thiến, cả người không được tự nhiên.
"Ngồi đi."
Úc Thiến tỏ ý bảo Chu Tử Tri,"Đừng khẩn trương."
Chu Tử Tri ngồi ghế dựa, tìm không ra chủ đề để trò chuyện với Úc Thiến.
Mỹ phẫm, trang sức, quần áo hàng hiệu, túi xách, tin tức giới giải trí, thời sự chính trị, đầu tư tài chính, văn thơ hội họa, những đề tài này đều có thể đem ra thảo luận, nhưng với Úc Thiến hình như không ổn cho lắm.
Vậy nên Chu Tử Tri trầm mặc.
Cô giữ tư thái lắng nghe, Úc Thiến chủ động.
"Em thích đi du lịch không?"
"Dạ, cũng thích." Chu Tử Tri nói,"Mà phải xem đi cùng ai nữa."
Úc Thiến bên môi kéo nhẹ, rất ít, khó phát hiện,"Chị cũng thế, hành trình lâu hay ngắn đều phụ thuộc vào người đồng hành mà."
Chu Tử Tri miên man suy nghĩ kéo thêm đề tài, thì giọng Úc Trạch truyền vào tai, cô buông lỏng một hơi.
Lúc ăn cơm, mọi người đều không có gì trao đổi, chỉ có âm thanh nhai nuốt và tiếng bát đũa va chạm.
Úc Thành Đức lấy khăn chùi miệng, đột nhiên nói,"Tử Tri, cháu xem thời gian, mời ba mẹ cháu đến thành phố một chuyến, hai nhà chúng ta gặp mặt ăn bữa cơm."
Dưới gầm bàn Khâu Dung đá đá ông, ông giỏi lắm Úc Thành Đức, gặp gỡ thông gia chuyện lớn vậy mà không thương lượng với tôi trước một tiếng.
Úc Thành Đức thuộc phe phái chủ trương, rất ra dáng trụ cột gia đình.
Chớp mắt một cái, Chu Tử Tri hồi thần, Úc Trạch hướng cô nháy mắt mấy cái, cười nói,"Dạ."
Úc Thiến đẩy chén đũa về trước, đứng dậy nói,"Con lên lầu trước đây."
Tìm cơ hội, Úc Trạch thỏ thẻ bên tai Chu Tử Tri,"Chị cả đang ghen tỵ với chúng mình."
Sau bữa cơm Úc Trạch mang Chu Tử Tri đến phòng làm việc của Lý Nhuận.
Lần đầu tiên gặp Chu Tử Tri ngoài đời, cảm thấy chân thật tự nhiên hơn trong TV rất nhiều, hắn khụ một tiếng, ái muội chớp mắt với Úc Trạch.
Úc Trạch không để ý tới, tâm tư đều đặt trên người Chu Tử Tri hết rồi.
Chu Tử Tri kéo tay anh,"Úc Trạch, anh ra ngoài lát nha."
Úc Trạch ủy khuất,"Sao không cho anh nghe?"
Chu Tử Tri nhỏ giọng nói,"Anh ở đây em không tập trung được."
Úc Trạch vuốt ve ngón tay cô, dùng dằng không chịu đi.
"Ai nha, hai ngươi đủ rồi nha!" Lý Nhuận khoa trương chà chà cánh tay, trong ánh mắt là ý cười chúc phúc.
Úc Trạch không quá tình nguyện đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa, để lại một khe hở.
Động tác nhỏ của anh không tránh được ánh mắt Chu Tử Tri và Lý Nhuận, người trước đã quen, người sau một mặt ngạc nhiên, không tận mắt chứng kiến, thật đúng là không thể tin được bạn anh lại biết để ý tiểu tiết đến thế.
Lý Nhuận lộ ra một nụ cười sáng lạn có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ,"Tử Tri, em cảm thấy anh với Úc Trạch ai đẹp trai hơn?"
Chu Tử Tri mày liễu nhẹ nhíu,"Vấn đề này anh không nên hỏi em đâu."
Có cô gái nào hạ thấp bạn trai mình chứ, huống chi người kia gần như hoàn mỹ nữa.
Lý Nhuận tự đá chân mình, hắn cũng hiểu được, hơi xấu hổ, một tay lướt qua bàn phím piano, đô rê mi pha sol la si đô, phút chốc chuyển đổi thành một bản tình ca.
Thường thường vào thời điểm này, Lý Nhuận không thể nghi ngờ là vô cùng có mị lực, chung quy một người đàn ông có đủ xuất sắc về ngoại hình và tài hoa không nhiều.
Chu Tử Tri trừ nhịp chân nghe nhạc, không có gì khác.
Một khúc chấm dứt, một khúc nhạc khác nối tiếp, là bản nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng đơn giản, hắn vừa đàn vừa hát.
Chu Tử Tri biết Lý Nhuận đang chỉ dạy cho cô, càng nghiêm túc lắng nghe, từng câu từng điệu nhạc.
Hai người ở trong phòng hơn một giờ, Úc tiên sinh ngồi trong phòng khác, người đầy mồ hôi, nhất là khi nghe thấy tiếng ca độc nhất vô nhị của cô, càng thấy nóng ruột.
Lý Nhuận mở tủ lạnh lấy ra một lon bia ném cho anh," Chu Tử Tri của cậu rất yêu cậu đấy."
Úc Trạch quét mắt qua cánh cửa, hạ giọng hỏi Lý Nhuận,"Cô ấy nói vậy hả?"
"Không có." Lý Nhuận bật nắp lon bia, ngửa đầu nuốt một ngụm lớn, thoải mái thở dài,"Hai người định chừng nào kết hôn?"
Úc Trạch dựa lưng vào tường,"Tôi hi vọng càng nhanh càng tốt."
Hầu kết anh lăn lộn, bia lạnh thấm vào dạ dày, cả người thoải mái, lại không ngăn được suy nghĩ viễn cảnh cô ấy trở thành Úc phu nhân.
Trên đường về, Chu Tử Tri có hơi mệt, tinh thần ngược lại rất tốt, vẫn cùng Úc Trạch thảo luận ở Lý Nhuận học được những gì.
Úc Trạch nghe người yêu mình hở chút mở miệng nói tên người đàn ông khác, giữa những hàng chữ đều là khen ngợi, anh thấy hơi chua, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Chỉ có thể vụng trộm cố tình ngắt ngang.
"Việc kia là Liễu Thiến cho người làm."
"Em biết rồi." Chu Tử Tri nói,"Chiều qua cô ấy có đến gặp em."
"Tử Tri, anh xin lỗi." Úc Trạch trầm giọng mở miệng,"Là anh không tốt."
Việc này phát sinh ngọn nguồn là do Liễu Thiến có tình cảm với anh, do anh lựa chọn không nhìn đến không để tâm, nếu không sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
Chu Tử Tri nghe anh nói vậy, sửng sốt một chút, không khỏi nói giúp,"Anh cũng đâu phải thần tiên, đâu có khả năng đoán trước được, đừng tự trách mình."
Đây là lần thứ hai trong ngày cô an ủi ngược lại Úc Trạch, Úc Trạch có chút dở khóc dở cười, sao ở cạnh cô, mình giống đứa nhỏ thế.
Úc Trạch nhìn tình hình giao thông, rút một tay chạm cô,"Đóng xong bộ này sẽ nghỉ ngơi hả?"
Để anh tùy ý vuốt lưng mình, Chu Tử Tri ngáp một cái,"Ừa, em sẽ đến Am Thành."
Úc Trạch đem xe dừng ở giao lộ,"Để anh tranh thủ thời gian."
Chu Tử Tri nghiêng đầu nhìn anh, sau một hồi cười nói,"Ừa."
Giữa tháng 8 [ năm ấy bấp bênh ] chấm dứt ghi hình, Chu Tử Tri nói quyết định của mình với Thiệu Nghiệp, mang theo một chút hành lý đến khách sạn Am Thành.
Úc Trạch muốn đi với cô, nên đem toàn bộ lịch trình công tác đặt tới trước mặt, tranh thủ mau chóng hoàn thành.
Chu Tử Tri ở tại tầng bốn của khách sạn, mỗi ngày ngồi ở bên cửa sổ, rãnh rỗi nâng cằm nhìn người ta nói chuyện ở dưới, thoải mái thích ý.
Nếu Úc Trạch cũng ở đây, thì tốt quá.
"Ê, Dương Phàm, bạn đi nhanh quá vậy? Chờ mình với --"