Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 15: Bánh viên đậu phụ



Lừa ở trong thôn, dù lớn hay nhỏ đều được coi là vật quý. Trừ bò ra, thì nhà ai có lừa đều có thể vênh váo đắc ý.

Đường Viễn một đường vội vàng kéo xe lừa về nhà, cũng không quan tâm ánh mắt của người khác có nhìn chằm chằm hay không. Bất quá lúc này cũng không có ai nói lời châm chọc, thậm chí còn có người cười ha hả mà chào hỏi.

"Đường tiểu ca! Con lừa của ngươi cũng thật khí phái!" Chu đại nương kinh ngạc cảm thán mà nhìn lừa, lại cười nói "Thôn chúng ta chỉ có Trịnh gia là có lừa thôi!"

Rốt cuộc thì đối người nhà nông mà nói, mua bò mới là lợi nhất. Bò tuy rằng quý, nhưng người trong thôn vẫn tình nguyện mấy nhà góp lại cùng nhau mua. Mặc dù lừa giá cả không cao, nhưng cũng ít ai muốn mua. Chỉ những ai thường xuyên đi lên trấn vận chuyển đồ đạc thì mới mua thôi. Trịnh gia đây cũng do là làm đậu hủ, nên mới quyết định mua lừa để dễ chở đậu hủ lên trấn trên bán.

"Đường tiểu ca lớn lên anh tuấn, mua lừa cũng tuấn theo!" Có người đi theo phụ họa, lại hỏi Đường Viễn:

"Đường tiểu ca, ngươi thu mua rau có đủ dùng không? Rau nhà chúng ta trồng lớn lên cũng rất tươi và mọng nước a!"

Một đại nương đầu cài trâm bạc, mắt lườm lườm: "Có gì đặc biệt hơn người!"

"Ui! Này không phải tức phụ Trịnh gia sao" Chu đại nương gọi tên vị đại nương này rồi đi đến bên người bà ta, đột nhiên duỗi tay bắt lấy trâm bạc trên đầu tức phụ Trịnh gia "Trâm bạc này thật xinh đẹp, để ta xem nào."

"Ây nha! Như thế nào lại nhẹ vậy a!" Chu đại nương tùy tiện đưa cho một đại nương khác bên cạnh, ngữ khí sốt ruột:

"Này phải trâm bạc không? Ngươi mau nhìn xem! Nói không chừng tức phụ Trịnh gia là bị lừa rồi."

Vị đại nương kia dùng tay ước lượng, trực tiếp đem cây trâm nhét trở lại trong tay tức phụ Trịnh gia, đối Chu đại nương nói: "Cái gì mà trâm bạc chứ, đây là đồng! Bên trên mạ tầng bạc mà thôi, tỉ lệ bạc kia còn không tốt, không dùng được bao lâu sẽ phai màu!"

"Phì" Trong đám người phát ra vài tiếng cười nhạo, không ít người đều nhìn ánh mắt khinh thường về phía tức phụ Trịnh gia.

Đúng là nhiều người bọn họ đều sẽ không mua nổi cây trâm này! Nhưng đã mua thì cũng sẽ không giả vờ giả vịt đem ra khoe. Thật là mất mặt!

Tức phụ Trịnh sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, hung hăng trừng mắt Chu đại nương cùng Đường Viễn liếc một cái, xoay người bỏ đi.

Đường Viễn chỉ cảm thấy không thể hiểu được vị đại nương này, chỉ cùng Chu đại nương khách sáo hai câu liền trở về nhà.

Đã đáp ứng làm mì lạnh cho Triệu thiếu gia, nên Đường Viễn về đến nhà liền bắt đầu chuẩn bị. Hắn kêu Tô Nặc đi về trước, nhưng Tô Nặc thấy bản thân cầm nhiều tiền công như vậy, phải tận lực làm nhiều việc, không chịu trở về. Đường Viễn cũng chỉ có thể lưu cậu lại.

"Đường đại ca, ta đến đưa củi!" Đại Tráng đứng ở cửa kêu Đường Viễn.

Đường Viễn nhìn thấy Đại Tráng, đột nhiên đầu nảy ra ý tưởng, hắn liền vãy tay gọi nhóc lại: "Đại Tráng, ngươi tiến vào đem củi để góc kia đi, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng."

"Chuyện gì vậy Đường đại ca." Đại Tráng để củi một chỗ gọn gàng rồi chạy đến chỗ Đường Viễn.

"Ngươi có nguyện ý làm việc giúp ta hay không?" Đường Viễn đưa hắn tiền củi, rồi nói tiếp:

"Bất quá tiền công không thể cùng Nặc ca nhi giống nhau. Ba tháng đầu sẽ là thời gian thử việc, mỗi tháng 40 văn! Sau khi trở thành làm công chính thức, mỗi tháng 80 văn!"

Không phải Đường Viễn đối đãi khác nhau, mà là Đại Tráng mới mười hai tuổi. Làm việc khẳng định không được nhiều như Nặc ca nhi, cho nên tiền công khẳng định không thể như nhau được. Hắn làm buôn bán lại không phải làm từ thiện, nếu hai người tiền công như nhau thì đối với Nặc ca nhi cũng không công bằng.

Mà ba tháng thời gian thử việc cũng không phải hắn không tin Đại Tráng, mà là làm buôn bán phải có làm quy củ của buôn bán, nhân tình cùng sinh ý không thể nhập làm một.

Đại Tráng sửng sốt, sau đó vội gật đầu lia lịa: "Ta nguyện ý Đường đại ca!"

Tuổi tác của nhóc như vậy, mỗi lần ra ngoài xin việc không phải bị người ta ngại tuổi còn nhỏ, thì chính là phải làm những công việc vừa dơ vừa mệt. Nếu một tháng được 80 văn cho dù nhóc có muốn mơ cũng không dám mơ!

Tuy rằng có thời gian thử việc chỉ có 40 văn, nhưng vẫn đủ cho nhóc và bà nội trang trải cuộc sống a! Đây chính là có nằm mơ nhóc cũng không dám tượng tưởng!

Đường Viễn: "Tốt lắm! Vậy ngươi vào bếp rửa tay sạch sẽ đi, ta hôm nay sẽ dạy ngươi làm mì lạnh."

"Nhưng......nhưng đây không phải là tay nghề Đường đại ca kiếm tiền sao?" Đại Tráng có chút không biết làm sao,"Ta... Ta có thể học sao?" Phải biết rằng, Trịnh gia bán đậu hũ trong thôn, phương pháp làm đậu hủ được giấu rất kỹ, ngay cả khuê nữ hay ca nhi nhà mình cũng không được dạy!

"Không cần phải suy nghĩ này nọ, ngươi liền nói cho ta biết, ngươi có muốn học không?" Đường Viễn sẽ còn có thể làm ra nhiều loại đồ ăn khác, chứ không phải mỗi món mì lạnh này thôi. Chưa nói hắn có tin Đại Tráng hay không, dù Đại Tráng học món này xong rồi có làm gì hắn đi nữa, thì tổn thất một món mì lạnh mà nói cũng không quá ảnh hưởng đến hắn. Bù lại có thể nhìn rõ được một người như vậy thì càng không lỗ vốn.

Đại Tráng gật đầu thật mạnh: "Muốn!"

"Nặc ca nhi, phiền toái ngươi đốt rơm lấy tro bỏ vào chậu nước giống lần trước, không cần quá nhiều, bằng một phần ba lần trước là được!"

Đường Viễn nghĩ hiện tại cũng chưa tới mùa đông, mì lạnh vẫn còn có thể bán. Trừ bỏ đưa một phần cho Triệu thiếu gia, còn dư lại thì để Đại Tráng cầm đi bán, coi như rèn luyện nhóc ấy.

Biện pháp làm mì lạnh cũng dạy cho Đại Tráng, một mặt là hắn nhìn đứa nhỏ này thuận mắt muốn dạy nhóc có một tay nghề. Hai là hắn cũng muốn lười biếng một chút a! Hắn thật sự là chịu đủ!

"Được, ta hiện tại liền đi." Tô Nặc cũng thực cao hứng vì Đại Tráng, này cũng coi như công việc đứng đắn. Đường đại ca là người tốt, khẳng định sẽ không bạc đãi Đại Tráng.

Đại Tráng học rất nhanh, mì lạnh làm cũng không phức tạp, không đến nửa canh giờ, nhóc liền làm được ra hình ra dáng.

Đường Viễn nghĩ đến lần trước chưa mua đậu hủ, liền đối Đại Tráng cùng Tô Nặc nói: "Các ngươi ở chỗ này làm, ta đi mua chút đậu hủ, đậu phụ phơi khô, tàu hủ ki gì đó." Này là những thứ không thể thiếu trong món lẩu nhúng.

"A?" Đại Tráng đang phân cao thấp với cục bột mì nghe vậy thì ngẩng đầu "Trịnh gia chỉ bán đậu hủ, những cái sau đó mà Đường đại ca nói ta chưa nghe qua."

"...... Đậu hủ liền đậu hủ đi." Đường Viễn bất đắc dĩ mà nghĩ, đều tốt.

Cây đậu vẫn luôn có, cùng lắm thì chính hắn làm!

Đại Tráng chỉ Đường Viễn vị trí của Trịnh gia. Khi Đường Viễn đến, thì nhìn thấy hai tiểu tức phụ đang nghiền đậu trong viện. Đậu nghiền xong thì các nàng mang thùng đậu vào bếp. Phòng bếp được vây đến kín mít, chỉ có thể nhìn thấy ống khói đang có khói bay ra.

Hai tiểu tức phụ nhìn thấy Đường Viễn đến, tiếp đón một tiếng: "Là tới mua đậu hủ đi? Muốn nhiều ít? Một văn tiền một khối."

Trong viện có cái bàn gỗ, trên bàn gỗ đang có vài mẻ đậu hủ đang được phủ một lớp vải bố trắng, một khối đậu hủ to bằng bàn tay của hán tử trưởng thành.

Đường Viễn: "Cho ta năm khối." Hắn cũng không muốn mua một lần quá nhiều, nếu chất lượng không tốt, hắn tính toán vẫn tự mình làm.

"Được, để ta gói lại cho ngươi!" Một tiểu tức phụ vội lau khô tay, xốc vải bố trắng lên lấy đậu hủ rồi gói lại đưa Đường Viễn. Đây chính là một bút sinh ý không nhỏ a! Ngày thường người trong thôn đều mua một hai khối, rất ít ai mua số lượng nhiều như vậy!

Đường Viễn tiếp nhận gói đậu hủ, đang chuẩn bị trả tiền, đột nhiên một người đoạt lại gói đậu hủ trên tay hắn, mu bàn tay còn bị cào một vệt vết th·ương.

"Ai da! Đây không phải là Đường tiểu ca sao! Nghe nói Đường tiểu ca bản lĩnh thật sự lớn a, như thế nào còn tới nhà của ta mua đậu hủ." Trịnh gia tức phụ bóp giọng nói, trợn mắt, lỗ mũi hếch lên trời.

Đường Viễn liếc mắt nhìn bà ta một cái, xoay người bỏ đi.

"Nương! Người làm gì vậy?! Đó chính là năm văn tiền đấy!" Hai cái tiểu tức phụ vội la lên.

Tức phụ Trịnh gia cũng sửng sốt, bà bất quá chỉ muốn cười nhạo Đường Viễn hai câu. Vốn định chờ Đường Viễn nói vài lời hay nịnh nọt bà, bà sẽ làm bộ làm tịch đem đậu hủ cho hắn, thế nhưng ai biết hắn lại bỏ đi?! Kia chính là năm văn tiền! Bà cũng đau lòng a!

Nhưng Trịnh đại nương cũng không muốn mất mặt trước con dâu, chống nạnh nói: "Mấy thôn phụ cận chỉ có nhà chúng ta bán đậu hủ, đậu hủ trấn trên vừa mắc mà đi lại xa. Các ngươi chờ mà coi, nhất định hắn sẽ trở về cầu ta bán cho hắn!"

Hai tiểu tức phụ đều cảm thấy đầu óc mẹ chồng bị nóng hỏng, tiền đưa tới cửa còn không cần! Còn không phải chỉ là vài khối đậu hủ thôi sao, người ta lại không phải thế nào cũng phải mua! Với thái độ này của mẹ chồng mình, đổi lại là nàng, nàng cũng không mua! Cầu cái rắm a!

Trịnh đại nương lại không cảm thấy như vậy, tức giận kêu hai cô con dâu đem đậu hủ cất lại, chính mình đi vào phòng.

Đường Viễn tính toán sẽ tự mình làm đậu hủ. Sau khi trở về Đường Viễn kể lại chuyện vừa rồi cho Tô Nặc cùng Đại Tráng nghe, cả hai đều rất tức giận!

Tô Nặc trên mặt còn dính bột mì, thở phì phò nói: "Đường đại ca, nương ta ngày hôm qua có mua một khối đậu hủ còn chưa ăn, ngươi trước cầm dùng đi!"

Đường Viễn còn chưa kịp nói với cậu rằng một khối là không đủ dùng, nên không cần lấy thì cậu đã chạy ra cửa biến mất hút.

Đại Tráng cũng tức giận: "Đường đại ca, trong thôn rất nhiều nhà đều có đậu nành, Nếu ngươi muốn, ta liền đi thu cho ngươi một ít!"

Đường Viễn cũng muốn mau chóng đem đậu hủ làm ra tới, gật đầu nói: "Vậy Đại Tráng đi giúp ta thu 30 cân đậu nành." Đậu nành ngâm một đêm, ngày mai liền có thể làm.

Đại Tráng đáp ứng một tiếng, rồi chạy như bay đi ra ngoài.

Chờ thời điểm Tô Nặc cầm đậu hủ trở lại, Đại Tráng cũng cõng một túi đậu nành về.

Đường Viễn đem đậu nành rửa sạch rồi bỏ vào chậu ngâm xong, lại đưa cho Tô Nặc một khối khăn tay.

"Nặc ca nhi, lau mặt đi. Một khối đậu hủ không đủ, ta kêu Đại Tráng đi mua chút đậu nành rồi. Ngày mai chúng ta có thể tự mình làm" hắn dùng ngón tay chỉ nơi bị dính bột mì trên mặt Tô Nặc "Còn khối đậu hủ này hôm nay giữ lại làm bánh viên đậu hũ ăn đi."

Ở thế giới trước, cứ mỗi năm đến tết đều sẽ có tập tục làm món bánh trôi đậu phụ này, cách làm đơn giản nhưng hương vị rất ngon.

Tô Nặc "Nha" một tiếng, đỏ mặt dùng khăn tay nhẹ nhàng lau bột mì trên mặt, không phản đối: "Đường đại ca cứ định đoạt đi."

Một khối đậu hủ cũng không nhiều lắm, Đường Viễn cầm bốn lạng thịt băm ra, dùng tay đem đậu hủ bóp nát, để vào trong chén.

Lại thêm một nắm nhỏ gừng và hành lá cắt nhỏ, thêm muối, xì dầu, hoa tiêu làm gia vị. Dùng đũa trộn đều, rồi vo tròn từng viên đều nhau, bỏ lên vỉ chưng tầm một khắc là chín.

Sau khi bánh trôi đậu hủ được chưng tốt, mặt ngoài là lớp đậu hủ màu trắng ngà trộn lẫn màu xanh của hành lá. Mùi hương của đậu hủ kết hợp cùng mùi độc đáo của thịt bầm và gia vị, làm ai ngửi thấy đều muốn ăn ngay.

Đường Viễn gắp một cái đưa đến bên miệng Tô Nặc: "Ngươi nếm thử."

"Cảm ơn Đường đại ca." Tô Nặc ngượng ngùng mà cắn một ngụm.

Sau khi ăn vào miệng, mùi vị ban đầu của đậu hủ lập tức xâm chiếm, còn chưa kịp cảm nhận hết thì đã bị mùi vị của thịt cướp đoạt chú ý, cuối cùng nuốt xuống. Hương vị của cả hai vẫn còn đọng lại trong miệng, khiến ai cũng phải thèm thuồng, chỉ hận không thể ăn một ngụm lại một ngụm không ngừng.

Đại Tráng ánh mắt trông mong, chỉ chờ Đường Viễn mở miệng.

Đường Viễn thấy Tô Nặc thích, trực tiếp dùng chiếc đũa gắp một nửa còn lại để vào trong chén, đẩy cho Tô Nặc: "Ngươi từ từ ăn."

Sau đó mới phát hiện Đại Tráng cứ nhìn mình, kinh ngạc hỏi: "Ngươi như thế nào không ăn?"

Đại Tráng lúc này mới có chút ủy khuất mà cầm lấy chiếc đũa gắp một cái.

Tác giả có lời muốn nói: Đại Tráng: Ta ủy khuất, nhưng ta không nói.