Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 17: Lẩu nhúng vị tiêu cay



"Sao rồi?"

Ngô gia lão thái thái đứng trước cửa, thấy hai phu phụ Ngô lão đại đẩy xe về, liền kéo lại hỏi "Bán đến thế nào?"

Vì lần mua bán này, hôm nay Ngô lão đại không đi ruộng. Nếu không kiếm được tiền, Ngô lão nhị sẽ có ý kiến. Còn có những cái dầu muối thịt đó, cũng không ít tiền đâu!

Ngô lão đại đem xe kéo đến trong sân, dỡ đồ xuống, vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu nói: "Sinh ý của chúng ta rất tốt! Nương, phải làm thêm nhiều xâu đồ ăn nữa, khẳng định ngày mai sinh ý sẽ càng tốt!"

"Được được!" Ngô gia lão thái thái cười mặt đều nhăn, bà duỗi tay về hướng Ngô lão đại "Tiền bán hôm nay đâu, đưa cho ta."

Ngô lão đại cùng tức phụ của mình liếc mắt nhìn nhau, rồi duỗi tay móc túi tiền từ trong ngực ra đưa cho Ngô gia lão thái thái: "Nương, tiền bán hôm nay."

"Tức phụ Lão nhị!" Ngô gia lão thái thái vội đem túi tiền ôm chặt trong lòng ngực, hướng về phòng bếp hô một tiếng "Ngươi nấu cơm xong liền đi ra đất trồng rau đem đồ ăn đều hái về!"

Ngô lão đại lại từ trong sọt lấy ra năm cân thịt: "Nương, cái này lát nữa cũng xử lý một chút. Làm thành thịt viên, hôm nay thịt viên thiếu chút nữa không đủ bán!"

Ngô gia lão thái thái đôi mắt đều dính trên miếng thịt, nuốt nuốt nước miếng, tiếp nhận: "Được, ta sẽ  tự mình làm!"

Nhiều thịt như vậy, nếu không phải dùng để buôn bán, thì ai có thể bỏ tiền ra mua nhiều như vậy!

Tức phụ lão nhị từ phòng bếp đi ra, nhìn trong tay mẹ chồng cầm một miếng thịt to, liền thét lớn: "Nương! Thịt đâu ra mà nhiều như vậy?!"

Nàng tiến vào Ngô gia cũng được 20 năm, trừ bỏ ăn tết thì chỉ thấy được mấy lần ăn thịt, thời điểm còn lại một chút vụn thịt cũng không thấy!

Ngô gia lão thái thái đã sớm bất mãn cô con dâu này vì đã ngăn cản đại nhi tử của nàng đi ra ngoài kiếm tiền, tức giận mà trừng mắt liếc nàng một cái: "Ngươi gọi cái quỷ gì! Đây là thịt mua để lão đại bày quán! Không phải cấp trong nhà ăn, ngày mai còn lấy ra đi bán! Đừng có mà đánh chủ ý quái quỷ gì!"

"Nương nói cái gì vậy, ta làm sao dám a" Tức phụ lão nhị cười cười, liếc mắt đánh giá phu phụ lão đại phu một cái "Đại ca đại tẩu là lấy tiền chung đi làm sinh ý, tiền kiếm được có phải hay không nên giao cho nương?"

Ngô lão đại còn chưa nói lời nào, Ngô gia lão thái thái liền trừng mắt nhìn nàng một cái: "Còn đợi ngươi nhắc sao! Lão đại vừa về liền đem tiền đưa ta rồi!"

"Vậy sao!" Tức phụ lão nhị nhìn đại ca đại tẩu đang giả vờ vẻ mặt trung hậu thành thật, trong lòng đem lão thái bà bất công này cùng đôi vợ chồng không biết xấu hổ mắng một trận!

Nàng mới không tin hai người này có thể ngoan ngoãn đem hết tiền đều giao ra! Có thể mua ba cân thịt, khẳng định kiếm được không ít! Nàng cũng không thể để toàn gia này chiếm hết tiện nghi!

Cái Đường Viễn kia ở Tiểu Thanh Thôn không phải còn có một cái sinh ý kiếm tiền sao. Nếu cô em chồng kia biết công thức món lẩu Oden, thì chắc chắn sẽ biết công thức món lẩu nhúng xiên cay kia! Nàng hại nhà bọn họ ném mặt mũi lớn như vậy, đương nhiên phải bồi thường cho nhà bọn họ chứ!

Cô em chồng mà tức phụ lão nhị Ngô gia nhắc đến, không ai khác chính là con dâu lý chính, Ngô Thị.

Sau khi Ngô thị về nhà mẹ đẻ, cuộc sống cũng không quá tốt. Tuy rằng cha mẹ ruột vẫn còn, nhưng đối với nữ nhi từng tuổi như vậy rồi còn bị nhà chồng đưa về, cũng không thể có sắc mặt tốt được. Bọn họ còn muốn nàng ta ngoan ngoãn trở lại nhận sai, bằng không Ngô gia sẽ không nhận một nữ nhi như nàng.

Ngô thị vốn không chịu quay trở về nhà chồng, vì để được lưu lại nhà mẹ đẻ, đã lừa Ngô gia rằng nàng ta biết công thức lẩu Oden.

Vừa nghe nàng ta nói như vậy, Ngô lão đại liền động tâm, liền dỗ dành Ngô gia lão thái thái đưa tiền cho hắn bày quán.

Chờ đến lúc tức phụ lão nhị Ngô gia yêu cầu nàng nói ra công thức món lẩu nhúng xiên cay, nàng liền kinh ngạc trừng lớn mắt: "Này...... Này lẩu Oden thành công?"

Nàng lúc trước chỉ là thuận miệng nói mà thôi, còn đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi, nàng nào đâu biết công thức gì a! Món Oden kia, sau khi nàng ta mua một xâu ăn, liền căn cứ theo hương vị trong miệng đoán mò công thức! Còn món lẩu nhúng xiên cay gì đó, tuy rằng nàng cũng mua một xâu để ăn, nhưng gì cũng chưa nếm ra!

Nhưng tức phụ lão nhị Ngô gia không tin, cảm thấy nàng ta chỉ hướng về Ngô lão đại, ở Ngô gia náo loạn một hồi.

Ban đêm, phu phụ Ngô lão đại nhốt mình trong phòng nhỏ giọng đếm tiền, càng đếm trên mặt tươi cười càng lớn.

"Hai mươi văn!" Tức phụ lão đại thấp giọng kích động, lại luyến tiếc mà đối Ngô lão đại nói "Nếu không phải đưa nương hai mươi văn, chúng ta liền có 40 văn! Còn có kia ba cân thịt, tiêu ba mươi mấy văn tiền." Nàng đều đau lòng muốn ch·ết!

Ngô lão đại: "Không có việc gì, ngày mai khẳng định đều có thể bán hết! Chờ ngày mai ta kêu nương đem công thức món lẩu nhúng xiên cay cũng hỏi ra tới, thì lúc đó tiền sẽ càng kiếm được nhiều!" Ngô lão đại cũng cảm thấy muội muội hắn vẫn muốn giấu công thức lẩu nhúng xiên cay chưa chịu nói!

Tức phụ lão đại Ngô gia tưởng tượng đến hình ảnh kia trong lòng liền vui vẻ, hưng phấn nói: "Ngươi nói rất đúng! Chúng ta ngày mai đi sớm một chút, cũng đừng cho nữ nhân đáng ghét kia chiếm mất vị trí!"

*

Đường Viễn cơ bản mỗi ngày đều phải mua nguyên liệu để chuẩn bị món ăn ngày hôm sau bán. Do sinh ý của hắn tốt, thường thì khi hắn tới mua đồ sẽ cùng lão bản giao hẹn tốt. Hắn sẽ đặt tốt các nguyên liệu trước một ngày, ngày hôm sau đến lấy là được.

Nhưng lần này Đường Viễn còn cố ý mua chút tiêu xanh cùng hoa tiêu. Tô Nặc thấy kỳ quái, liền hỏi: "Đường đại ca,  ngươi đây là phải làm món ăn mới sao?"

"Không phải! Ta chuẩn bị cái này để làm lẩu nhúng cay có thêm một vị khác" Đường Viễn ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Không phải người đang lo về sinh ý của ta sao. Lẩu Oden kia chúng ta không làm nữa. Món này hương vị cũng tốt, đều có thể kiếm tiền."

Hắn cũng không phải cố tình tránh hai người kia, chỉ là những gì bọn họ vừa nói, nhất định đã khiến không ít người trong lòng có khúc mắc với hắn. Nên hắn quyết định dứt khoát đổi hình thức, đỡ phải ảnh hưởng danh tiếng của hắn.

"Kia thật tốt quá!" Tô Nặc đối với tay nghề Đường Viễn vô cùng tin tưởng, lại có chút không cam lòng nói:"Thật là tiện nghi cho hai người kia!"

Đường Viễn không nói chuyện, theo hắn thấy, hai người kia dám đoạt sinh ý của hắn, không quá hai ngày sẽ phải trả lại cho hắn thôi!

Đường Viễn về đến nhà, nhìn đậu nành ngâm trong thùng, dùng tay cầm lên một hạt, móng tay cào nhẹ ở ngoài vỏ một cái.

Hắn lắc lắc nước trên tay: "Đã ngâm được rồi. Đợi ta làm xong nước cốt lẩu nhúng xiên vị tiêu xong thì chúng ta sẽ nghiền đậu."

Ba người phân công công việc rất rõ ràng. Đại Tráng tước xiên tre, tước xong liền làm mì lạnh. Tô Nặc xử lý đồ ăn rồi giúp Đường Viễn xâu thức ăn lại.

Nước dùng cần hầm một đêm, nên giờ làm cốt lẩu là được. Đường Viễn trước đem nước cốt lẩu vị cay làm xong rồi bỏ sang một bên. Sau đó lấy hoa tiêu ngâm vào trong nước, lại đem tiêu xanh ra giã nhỏ lát sử dụng sau.

Cho dầu vào chảo, thêm nữa một muỗng mỡ gà đã ngao trước đó để tăng thêm hương vị. Bỏ hành và gừng vào trước khi dầu nóng, rồi cho hương diệp đã ngâm tốt vào, bạch chỉ cùng các hương liệu khác. Nấu ở lửa nhỏ, đợi mọi nguyên liệu được chiên khô và vàng thì vớt ra hết.

Đường Viễn hơ tay trên chảo, chờ nhiệt độ dầu giảm xuống một chút, liền đem hoa tiêu đã ngâm tốt vào. Xào cho đến khi ra mùi thơm, thì cho thêm tiêu xanh đã giã nhỏ lúc nãy, thêm tỏi bầm. Đợi mùi tỏi thơm nồng bay lên, thì có thể vớt ra và nấu từ từ trên lửa nhỏ.

Sau đó các bước tiếp theo đều tương tự như món lẩu nhúng cay. Chẳng qua, một cái nước súp chứa đầy dầu đỏ cùng ớt cay, một cái thì đầy hoa tiêu và tiêu xanh nhìn xanh mượt.

Hôm nay thời điểm Tô mẫu tới đưa đồ ăn còn tặng một ít nấm. Đường Viễn nghĩ, đơn giản đem nước lẩu nấm Tam Tiên cũng làm ra tới.

Lẩu nấm Tam Tiên không cần làm nước cốt, chỉ cần cho vào nước dùng các loại nấm và thêm vài viên táo đỏ, kỷ tử là được, thập phần đơn giản.

Mỗi lần làm ra món mới, Đường Viễn đều sẽ cùng Tô Nặc cùng Đại Tráng nếm thử trước. Cũng là muốn xem khi cải tiến món mới thì có hợp khẩu vị người nơi này không. Hiện tại trước mắt thì các món đang có đều được bọn họ yêu thích.

"Đường đại ca, món lẩu xiên nhúng này không có cay nhiều, nhưng ăn vẫn rất ngon!" Tô Nặc ăn nhiều hơn so với ngày thường, môi không bị cay hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn dáng vẻ thực thích.

Đại Tráng múc một muỗng canh húp một ngụm, chép miệng: "Có chút vị cay, nhưng không làm miệng cay, ta thì thích vị cay rát hơn!"

Đến nỗi lẩu nấm, hai người cảm thấy nên bán một mình, bên trong nếu bỏ thêm xâu rau thịt thì vị quá nhạt.

Đường Viễn vui vẻ tiếp thu ý kiến của hai người, chuẩn bị lẩu nấm Tam Tiên để ngày mai đem bán, dù sao chỉ cần có thể kiếm tiền là được!

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Chờ bồi tiền.