Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 23: Đặt thêm



Tô Nặc cùng Đại Tráng đem mì sợi đưa tới Quán mì Trương Ký trước, trên xe lừa chất một đống đồ. Một cái tiểu nhị nhìn thấy, vội chạy ra hỏi: "Các ngươi tìm ai?"

Tô Nặc duỗi tay chỉ chỉ túi lớn trên xe: "Đây là 40 cân mì sợi các ngươi đặt, chúng ta tới đưa mì."

"Đưa mì?" Tiểu nhị sửng sốt, sau đó chỉ vào biển hiệu quán, cười nhạo nói "Các ngươi lừa gạt cũng phải biết chọn địa phương chứ! Nhà chúng ta là bán mì, các người còn muốn đưa mì tới?!"

Tô Nặc nhíu mày lại, vẫn kiên nhẫn nói: "Xác thật là Trương lão bản của các ngươi đặt mì kiềm của bọn ta, bằng không ngươi đi hỏi ngài ấy một tiếng."

"Phi!" Tiểu nhị kia khinh miệt liếc Tô Nặc một cái, đắc ý nói: "Quán mì Trương Ký của chúng ta chính là quán mì số một số hai ở trấn này, còn phải đặt mì của các ngươi sao? Cút nhanh đi!"

Đại Tráng tức giận, liền đứng chắn trước người Tô Nặc nói: "Ngươi mắt chó xem người thấp! Đây là Trương lão bản của các ngươi tự mình đặt với Đường đại ca!"

Mặt tên tiểu nhị kia vẫn như cũ khinh thường, không kiên nhẫn muốn đuổi Tô Nặc cùng Đại Tráng đi.

Tô Nặc rất sốt ruột, sợ mình làm hỏng sinh ý của Đường Viễn, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ đều đỏ. Cố nén giận còn hướng tên tiểu nhị xin lỗi, muốn hắn đi hỏi Trương lão bản một chút. Nhưng tên tiểu nhị này càng mất kiên nhẫn thêm, thế là ba người liền như vậy ở cửa tr·anh ch·ấp.

Tiểu nhị Trương đại từ phòng bếp bưng một chén mì ra đưa cho khách nhân, quay người lại thì thấy cảnh tượng này, vội vàng vắt giẻ lên vai vội chạy ra.

"Ở chỗ này ồn ào cái gì!" Hắn đi thẳng đến bên cạnh tiểu nhị kia, cầm giẻ lau hung hăng đánh vào đầu tên tiểu nhị: "Còn không mau bồi tội với Tô gia ca nhi cùng Đại Tráng!"

Tên tiểu tử này! Nếu không phải lúc trước thấy y có vài phần cơ trí, hắn mới hướng lão bản tiến cử y! Không nghĩ tới vừa không để ý, y liền đắc tội với người ta!

Đường tiểu ca tuy hiện tại chỉ là một tiểu thương bày quán nhỏ, nhưng nhìn hành vi cử chỉ kia, có thể thấy người này hiển nhiên không phải người thường! Không thấy mì sợi kia, lão bản nghiên cứu nhiều ngày như vậy còn chưa ra sao! Người như vậy, tuy không nói phải giao hảo, nhưng ít nhất không thể đắc tội!

"Tô gia ca nhi! Đại Tráng! Thật là xin lỗi! Tiểu nhị này mới tới, không quen biết các ngươi. Ta cũng quên nói với hắn chuyện chúng ta đặt mì của các ngươi."

Trương Đại biết lão bản nhà mình rất vừa ý món mì Tam Tiên mà Đường tiểu ca chỉ cho ngài ấy. Sáng sớm đã bắt đầu nhắc mãi vì sao mì sợi còn chưa có đưa tới. Trương Đại dẫn Tô Nặc cùng Đại Tráng đi thẳng từ sảnh lớn tiến vào phòng bếp: "Vốn dĩ sẽ đi từ cửa sau, nhưng lão bản chúng ta đã sớm chờ, nên đi từ nơi này luôn."

40 cân đồ vật, Tô Nặc cùng Đại Tráng cũng nâng không quá nặng, đi theo Trương Đại hướng về phòng bếp. Đại Tráng đi ngang qua tiểu nhị còn đứng ì bên cạnh, ngửa đầu hừ mạnh một tiếng!

Tên tiểu nhị kia trừng mắt nhìn Đại Tráng muốn mở miệng nói, nhưng lại bị Trương Đại hung hăng xẻo trở về.

"Tiểu nhị, người này đang nâng cái gì?" Có khách nhân tò mò hỏi.

Trương đại tròng mắt vừa chuyển, liền kêu Tô Nặc cùng Đại Tráng dừng lại, mở túi ra cho mọi người triển lãm một chút: "Đây là mì chúng ta mua từ Đường tiểu ca, dùng để làm mì Tam Tiên."

Có khách quen cười nói: "Quán mì Trương Ký các ngươi mà phải mua mì sợi của người khác sao?"

"Ai! Cái này ngài không biết rồi! Loại mì này cùng mì chúng ta ngày thường ăn mì không giống nhau. Dùng nó làm mì Tam Tiên sẽ ngon hơn!" Trương Đại quay đầu hỏi Tô Nặc, "Mì này tên gọi là gì?"

"Mì kiềm" Tô Nặc nhìn ánh mắt đảo qua lại của Trương Đại, hiểu ý liền đề cao thanh âm hướng mọi người nói "Vị so với mì bình thường không giống nhau, cũng không mềm, ăn chắc bụng hơn và rất ngon."

"Vừa rồi có phải nói đến Đường tiểu ca bán lẩu nhúng xiên cay cùng mì lạnh đúng không?" Không ít khách nhân đều đã đến sạp của Đường Viễn, vội truy hỏi.

Trương Đại thừa cơ đẩy mạnh tiêu thụ: "Dạ đúng! Chính là ngài ấy! Cách làm mì Tam Tiên này cũng là Đường lão bản chỉ cho lão bản nhà chúng ta, các vị có muốn nếm thử hay không?"

Có mấy khách nhân quả thực bị hấp dẫn: "Đường tiểu ca làm ra món ăn mới sao có thể không ăn. Mì Tam Tiên này lúc trước cũng chưa từng nghe qua, mà tay nghề của Trương lão bản từ trước đến nay luôn rất tốt, cho ta một chén thử xem!"

Lần này chính là ba chén, Trương Đại cười nhếch môi, vung giẻ lau hướng trên vai: "Đến ngay! Ngài chờ một lát, mì Tam Tiên lập tức liền tới!"

Tô Nặc cùng Đại Tráng đem mì đưa vào phòng bếp, Trương lão bản đang ở phòng bếp chỉ điểm đồ đệ, thấy bọn họ tới đưa mì, hỏi: "Đường tiểu ca đâu?"

Tô Nặc: "Đường đại ca hôm nay bận việc ở nhà, kêu hai chúng ta đem mì đưa lại đây cho ngài."

Trương lão bản cũng không hỏi nhiều, mở túi kiểm tra một chút, nhìn rất vừa lòng. Nhưng thấy sợi mì này to hơn so với mì làm mì lạnh một chút, hơi nhíu mày: "Sao lại to hơn mì lần trước Đường tiểu ca dùng vậy?"

Tô Nặc nghiêm túc giải thích dựa theo lời Đường Viễn đã chỉ trước đó: "Bởi vì làm mì Tam Tiên thì sợi mì to hơn chút sẽ càng ngon."

Trương lão bản gật gật đầu: "Tốt! Chờ lát nữa ta kêu phòng thu chi trả tiền cho các ngươi."

Ông cũng không sợ Đường Viễn lừa gạt, rốt cuộc thì nhân gia cũng đã dạy cách làm mì Tam Tiên miễn phí, đương nhiên sẽ không vì chút mì này mà lừa ông.

Trương Đại ở bên cạnh nhỏ giọng thúc giục: "Lão bản, vừa rồi có ba vị khách nhân gọi mì Tam Tiên, ngài nhanh làm cho khách nhân đi! Ta dẫn bọn họ đi phòng thu chi kết tiền!"

"Thật sao?!" Trương lão bản cao hứng mà trừng lớn mắt, sờ soạng hai vòng tròn vo bụng, ngữ khí hưng phấn mà nói "Vậy ta phải thử xem tay nghề của ta có thể so được với Đường tiểu ca hay không mới được a!"

Nói xong, liền mang tạp dề vào, khởi động tay một chút rồi sắn tay vào làm.

Tô Nặc cùng Đại Tráng an tĩnh đi theo Trương Đại đến phòng thu chi lấy tiền, sau đó vội đi bày quán.

Nguyên liệu nấu mì Tam Tiên đã chuẩn bị tốt, xào lên rất nhanh. Chỉ trong chốc lát Trương Đại liền bưng ra ba chén mì Tam Tiên đưa tới trước mặt thực khách.

Thịt cá trắng tuyết cùng với thịt nạc heo, màu đỏ thẩm của gan heo xen lẫn màu xanh của ớt chuông, không thể bắt mắt hơn. Mùi của ba loại nguyên liệu cùng hoà quyện vào nhau, tạo nên hương vị khó ai chống đỡ nổi..

Trong nháy mắt, mũi các thực khách trong đại sảnh bắt đầu hít lấy hít để, đôi mắt nhìn chằm chằm và ba chén mì Tam Tiên mê người kia.

Sợi mì Tam Tiên đổi thành sợi to hơn, ăn càng thêm thỏa mãn. Tay nghề của Trương lão bản không tồi, tuy rằng không thể hoàn mỹ tạo ra hương vị y đúc như của Đường Viễn. Nhưng vẫn tương tự đến tám chín phần, vẫn đã thập phần mỹ vị.

Ba vị thực khách kia vùi đầu từng ngụm, rốt cuộc có người nhịn không được, kêu lên: "Cũng cho ta một chén!"

"Còn có ta! Ta cũng muốn một chén!"

"Ta cũng vậy!"

Trương Đại mặt đầy vui vẻ, nở nụ cười đáp: "Được được được! thỉnh chư vị chờ một lát, lập tức liền có!"

Sau bếp, Trương lão bản vội đến khí thế ngất trời, trong lòng lại cực kỳ phấn khích, một chút đều không cảm thấy mệt!

Còn cố ý tranh thủ thời gian rảnh nói với Trương Đại: "Nhanh đi đến chỗ Đường tiểu ca đặt thêm 40 cân mì!" Cứ dựa theo tốc độ này, không đến hai này là có thể bán xong 40 cân mì sợi!

Vốn dĩ ông định đặt thêm 80 cân, nhưng lại sợ mì để lâu sẽ hư, đành phải đặt trước một nửa.

Ba người kia dưới ánh mắt sáng quắt của mọi người rốt cuộc ăn xong, liếm liếm môi, cảm thấy còn muốn ăn thêm chút gì đó. Gọi tới một chân chạy vặt, kêu đến sạp Đường Viễn mua cho bọn họ một ít lẩu nhúng xiên cay.

Những chân chạy vặt này là những người nhàn rỗi không có gì làm. Ở các tửu lầu hoặc tiệm cơm đều sẽ có những người chịu chi chút tiền để kêu bọn họ chạy đi mua chút đồ vật cho mình.

Có người nhịn không được nói: "Các ngươi cũng thật biết ăn! Món lẩu nhúng xiên cay kia lại là món gì? Ta cũng muốn kêu người đi mua một chút nếm thử."

Sau đó, người trong quán mì, mặc kệ có biết hay không biết lẩu nhúng cay thì đều nhịn không được kêu chân chạy vặt đi mua một chút về.

Dù sao thì những người này có thể tới ăn quán mì Trương Ký, giá ở đây cao hơn so với những quán mì khác mà nói thì phần lớn đều là người có tiền dư giả. Có món ăn ngon nhất định phải nếm thử, cho nên cũng nguyện ý tiêu chút tiền này coi như là hưởng thụ.

Sinh ý của lẩu nhúng cay vốn luôn tốt, nay lại có nhiều chân chạy vặt đến mua, càng nhanh làm cho Tô Nặc và Đại Tráng bán xong sớm và thu dọn quán.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Nặc ca nhi thật trung thực và thẳng thắn.