Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 47: Cầu hôn



Đường Viễn tìm đến quan môi, mới đầu quan môi còn có chút không vui, ghét bỏ người nhà quê sẽ không đủ tiền trả.

"Ta nói vị tiểu ca này! Hay là ngươi vẫn nên đi hỏi trong thôn của ngươi chút đi, khẳng định trong thôn sẽ có bà mối. Đường xá quá xa xôi, ta cũng không tiện đi qua." Bà mối uyển chuyển cự tuyệt, lại nói với Đường Viễn: "Huống chi chỉ là cưới một ca nhi mà thôi, bà mối trong thôn ngươi là được rồi."

Trọng điểm đều giống nhau, chỉ có những ai nhà giàu có mới có thể thỉnh quan môi đi cầu hôn, bằng không đều là tiêu tốn mấy chục văn mời tư môi. Giống như tư môi trong thôn, đều không cần đưa tiền, chỉ cần chuẩn bị vài món lễ vật liền thành.

Thỉnh quan môi đi cầu hôn cũng biểu hiện sự coi trọng với đối phương, rất có thể diện. Nhưng nhà ai đi hỏi cưới ca nhi, trừ phi trong nhà giàu có, bằng không đều thỉnh tư môi cho xong việc.

Quan môi này thấy Đường Viễn cũng không phải người gia đình phú quý gì, cho nên mới nói như thế.

Đường Viễn không muốn ủy khuất Tô Nặc, nên vẫn kiên trì nói với bà mối: "Vất vả đại nương! Tiền đi lại ta sẽ ra, đến lúc đó sẽ cấp cho đại nương ngài bốn đồng bạc tiền tạ môi."

Bốn đồng bạc tương đương với 400 văn tiền. Tuy nhiên, bốn đồng bạc có thể đổi được 400 văn tiền, nhưng 400 văn tiền không nhất định có thể đổi bốn đồng bạc.

Bình thường để mời quan môi, ba đồng bạc là đủ. Còn nếu ra bốn đồng bạc có thể nói là ra tay hào phóng.

"Thật sự?!" Vẻ mặt bà mối nhanh chóng thay đổi, giơ lên tươi cười, lắc lắc khăn: "Nếu thật sự như vậy, ta liền theo ngươi đi một chuyến cũng được." Bà đã lâu chưa gặp ai được hào phóng như vậy, ca nhi kia thật đúng là hảo phúc khí.

"Không biết đi cầu hôn, cần chuẩn bị những đồ vật gì?" Đường Viễn chắp tay với bà mối "Còn thỉnh đại nương ngài chỉ bảo cho."

Đường Viễn hứa hẹn trả tiền tạ môi phong phú, bà mối trong lòng cũng cao hứng, hơn nữa đang rảnh rỗi, chỉ đơn giản cười nói: "Ta nhìn bộ dáng này của ngươi, hẳn là trong nhà không có trưởng bối. Mà ngươi lại chịu tiêu tiền nhiều như vậy để cấp thể diện cho ca nhi kia, vậy cũng không muốn ủy khuất sinh lễ cho ca nhi kia phải không?! Nếu muốn trang trọng một chút, thì hai ba câu cũng nói không rõ. Vậy đi, dù sao giờ ta cũng đang rảnh rỗi, ta liền đi với ngươi mua lễ vật sinh lễ."

"Vậy đa tạ đại nương!" Đường Viễn ánh mắt sáng lên: "Đại nương nói rất đúng, nhà ta xác thật chỉ có một mình ta, khiến đại nương ngài bị liên luỵ."

"Ánh mắt của ta quả nhiên không sai, nếu có trưởng bối thì ngươi cũng sẽ không một mình tới đây đâu!"

Bà mối đứng lên cùng Đường Viễn đi ra ngoài, vừa bước được hai bước, như là nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Đường Viễn: "Trong tay ngươi cầm đủ tiền sao, có muốn quay về lấy thêm tiền không?"

Đường Viễn nghe bà mối nói vậy, có chút do dự nói: "Hai mươi lượng bạc đủ không?"

Đây là tiền mà quán ăn kiếm được gần đây, cộng với tiền cọc mà Tiền thiếu gia đã trả. Nếu số tiền này vẫn chưa đủ, Đường Viễn chỉ có thể về nhà lấy thêm.

Bà mối khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, phải thay đổi lại cách nhìn đối với Đường Viễn.

"Đủ đủ đủ, khẳng định đủ rồi!"

Bà thấy hán tử trẻ tuổi này nhìn thì bình thường, diện mạo có khí chất hơn người một chút, quần áo cũng rất tầm thường. Nhưng bà không ngờ tới, vừa ra tay chính là hai mươi lượng!

Bà mối nuốt nuốt nước miếng, cũng không dám xem thường Đường Viễn nữa, nói chuyện cũng càng hòa khí hơn.

"Ngươi yên tâm, đại nương nhất định sẽ nghiêm túc giúp ngươi lựa chọn! Bảo đảm nhạc phụ nhạc mẫu kia của ngươi sẽ rất hài lòng!"

Đường Viễn cười gật đầu, cùng bà mối đi mua đồ vật.

"Để ta nói rõ hơn về sính lễ, vải vóc và gà khẳng định là phải có, đều phải mua một đôi. Còn mua nhiều hay ít thì do ngươi tự quyết định." Bà mối trên đường đi nói không ngừng: "Còn muốn quý trọng chút nữa, chính là trang sức. Nhưng người nhà quê thường ít chú trọng đến điều này, ngươi không mua cũng không sao, có thể đổi thành mua heo cũng được!""

"Đúng rồi, còn phải cấp sính kim. Đối với gia đình nhà quê, mấy trăm văn tiền là đủ, còn gia đình giàu có thì là hai ba lượng bạc. Cái này do ngươi tự định. Còn các loại điểm tâm, ngươi cũng nên mua vài cân. Loại điểm tâm này có tốt có xấu, ngươi tự chọn lựa."

Đường Viễn yên lặng nghe, ở trong lòng tính toán, qua một lát, ngẩng đầu nhìn về phía bà mối: "Ngài cứ dựa theo sính lễ mà người trấn trên đi hỏi vợ, còn lại ta sẽ tự gia giảm theo khả năng."

Dù sao chỉ cần trong phạm vi năng lực của hắn, nhất định hắn sẽ cho Nặc ca nhi một cái hôn lễ tốt nhất.

"Ai! Được được! Ta hiểu rồi!" Bà mối vỗ tay một cái, hấp tấp mà kéo Đường Viễn mua đồ vật đi.

Đầu tiên là đi tiệm vải mua bốn thất vải, đều là màu sắc vui mừng, vải mịn có hoa văn cát tường. Đường Viễn nhìn nhìn, lại chọn một cuộn vải thô, cùng một cuộn vải mịn màu xanh ngọc. Hắn cảm thấy làn da Tô Nặc trắng nõn, xuyên quần áo màu xanh ngọc khẳng định rất đẹp mắt.

Bà mối nhìn thấy động tác của hắn, trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ, liền buông tay để hắn tự do.

Bà thực ra không có ý định lừa Đường Viễn, đây cũng là cửa hàng buôn bán thật sự. Giá cả thường được tăng lên một chút để thương lượng, mà Đường Viễn trả giá cũng khá tàn nhẫn. Sau khi lấy được đồ, vẫn chưa hài lòng, vẫn hy vọng có thể đàm phán thêm để đạt được kết quả tốt hơn.

Nhiều vải vóc thế này, Đường Viễn khẳng định không ôm hết được, chỉ có thể kêu tiểu nhị đưa đến tiệm cho hắn. Dù sao thì ngày mai hắn sẽ cùng bà mối cùng đi cầu hôn, đêm nay sẽ ngủ ở trong tiệm.

"Nha! Nguyên lai ngươi là lão bản của quán ăn Đường Ký a!" Bà mối kinh ngạc mà nhìn Đường Viễn, cười nói: "Ta đã sớm nghe về quán ăn của ngươi, chính là chưa tìm được cơ hội đi nếm thử."

Trách không được lại ra tay hào phóng như vậy, quán ăn Đường Ký kia thực sự rất đắt khách!

Đường Viễn ôn hoà nói: "Chờ sự việc thành, ta nhất định sẽ mời đại nương ngài ăn một bữa."

Bà mối cười không khép miệng được: "Vậy thì tốt quá! Ta sẽ chờ!"

Hai người mất hai canh giờ, mới mua đủ đồ trong sính lễ, tiền trong túi của Đường Viễn cũng nhanh chóng xẹp xuống.

Bà mối một tay chống nạnh, dùng khăn lau mồ hôi trên trán, nói với giọng có chút mệt mỏi: "Được rồi, đồ vật đã mua đủ. Ngày mai ngươi mang theo đồ đến đón ta là được."

Đường Viễn mặt lộ vẻ vui mừng, nói lời cảm tạ: "Đa tạ đại nương, ngày mai giờ Thìn ta sẽ tới đón ngài."

Bà mối gật gật đầu: "Được."

*

Lúc Đường Viễn trở về, mấy người Tô Nặc đều đã về, chỉ có mỗi Hổ Tử còn ở trong tiệm.

Vừa thấy Đường Viễn trở về, Hổ Tử liền xông lên, khẩn trương mà kéo Đường Viễn hỏi: "Tam nhi, sao ngươi mua nhiều đồ như vậy?! Có chuyện gì à?"

Gà, vải, điểm tâm, nhiều đồ như vậy, hắn suýt nữa bị choáng!

"Không có gì!" Đường Viễn kiểm kê đồ đạc, khóe miệng không tự giác nhếch lên, nói với Hổ Tử: "Chỉ là ta chuẩn bị ngày mai đến nhà Nặc ca nhi cầu hôn."

"Gì?!" Hổ Tử, vốn nghĩ Đường Viễn chỉ coi Tô Nặc là đệ đệ, nghe xong lời này, ngạc nhiên đến mức há hốc miệng: "Ngươi muốn đến nhà Nặc ca nhi cầu hôn?!"

"Đúng vậy!" Đường Viễn nghĩ đến ngày mai trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, cười nói: "Hổ Tử ca, nếu ngày mai huynh không bận việc gì, thì đi cùng ta. Dựa theo bối phận thì huynh cũng xem như là trưởng bối của ta."

Hổ Tử ngớ người một chút, lau mặt rồi đáp ứng: "Được! Ngày mai ta sẽ mặc quần áo đẹp nhất, giúp ngươi mọi chuyện thật tốt! Tam nhi muốn cầu hôn, ta sao có thể không đi cùng!"

*

Sáng sớm, khi mặt trời chưa lên hẳn, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, vài con chim sẻ đang đậu dưới mái hiên nghỉ ngơi.

Đường Viễn rời khỏi giường, rửa mặt cẩn thận, rồi sau đó thay một thân quần áo mới. Đồ này là hắn lưu lại trong tiệm để dự phòng, để khi cần là có cái mà thay.

Hổ Tử ca bị lạnh đến một run rẩy, hung hăng vuốt mặt cho tỉnh táo, cũng rời giường theo.

Tối hôm qua Đường Viễn đã đem tất cả đồ đều sửa sang lại. Hắn đem đồ đặt trên xe xong, thì quay đầu nói với Hổ Tử: "Hổ Tử ca, ta đi đón bà mối trước đây. Hôm qua ta quên nói với mấy người Đại Tráng, chờ họ tới, huynh liền nói cho bọn họ nghỉ buổi sáng. Tuỳ theo bọn họ muốn về lại hay ở lại tiệm nha."

"Sau đó huynh về trong thôn, mua giúp ta một đầu heo, đưa đến nhà Nặc ca nhi."

Hổ Tử chỉ vào xe đang tràn đầy đồ, không thể tin nói: "Ngươi mua nhiều đồ như vậy rồi mà còn muốn mua đầu heo?!" Người nông thôn nếu ai trong nhà có nuôi một đầu heo sẽ được mọi người hâm mộ vô cùng!

Đường Viễn móc ra hai lượng bạc đưa Hổ Tử: "Phiền toái Hổ Tử ca."

Hổ Tử bất đắc dĩ mà tiếp nhận bạc: "Được rồi, chỉ cần ngươi không thấy tiếc là được."

Đường Viễn mới không thấy tiếc đâu, để được sớm một chút ôm phu lang về, kêu hắn chi nhiều tiền hơn hắn đều sẽ nguyện ý!

Đường Viễn đi đón bà mối, sau đó mang theo một xe tràn đầy đồ đến Tô gia.

Khi Đường Viễn đến thôn, đúng lúc người trong thôn đang ăn sáng và trò chuyện dưới gốc cây hoè đầu thôn. Thấy trên xe của hắn chất đầy đồ đạc, mọi người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Thấy Đường Viễn không đi về hướng nhà mình, có người hỏi: "Sao hắn không đi về hướng nhà mình? Nhiều đồ như vậy chắc chắn là kéo đi đâu đó."

Có người nhanh chóng hiểu ra: "Ngươi không thấy trên xe còn có một bà mối sao! Chắc chắn là đi cầu hôn!"

"Ôi! Khuê nữ nhà ai lại có phúc khi như vậy! Một xe đồ như vậy, giá trị cũng phải hơn mười lượng bạc!" Có người hưng phấn vỗ tay, bước nhanh theo xe của Đường Viễn "Ta phải đi xem một chút!"

"Đợi chút! Ta cũng đi!"

"Đi đi đi, mọi người cùng đi!"

Vào mùa đông, ngoài ruộng cũng không bận rộn, thấy có cảnh náo nhiệt như vậy, mọi người đều tụ tập lại như ong vò vẽ để xem.

Rất nhanh Đường Viễn liền tới Tô gia, lúc này hắn mới nhớ tới, hôm qua không dặn Tô Nặc ở nhà chờ. Nhưng cũng không quan trọng, lệnh cha nương lời người mai mối, cầu hôn cũng không cần Nặc ca nhi có mặt. Nhưng trong lòng hắn vẫn có một tia tiếc nuối.

Khi tới nơi, hắn nhảy xuống xe, đứng trước cửa Tô gia sửa sang lại quần áo, rồi giơ tay gõ cửa.

Hắn mới vừa gõ một chút, cửa liền mở, Tô mẫu và Tô phụ ăn mặc một thân quần áo chỉnh tề, ngữ khí ôn hòa nói: "Tiểu Viễn, có chuyện gì sao?"

Trong đám người đi theo xem náo nhiệt phía sau, có một người lớn tiếng cười nói: "Này còn có thể là chuyện gì chứ! Là tới cầu hôn nha!"

Tô mẫu trừng mắt liếc người nọ một cái, rồi lại về phía Đường Viễn, né qua một bên: "Vào nhà trước đi đã."

Đường Viễn nhấp môi, hai tay rũ bên người nắm thật chặt, động tác có chút cứng đờ đi theo Tô mẫu vào nhà.

Tô mẫu đem đám người muốn đi theo xem náo nhiệt đẩy ra ngoài, đóng cửa viện lại.

Sau đó xoay người lại, rồi bị bà mối nhiệt tình kéo vào trong phòng.

"Đại tỷ! Mau ngồi xuống đi!" bà mối kéo Tô mẫu ngồi xuống ghế, mặt cười tươi chỉ vào xe lừa đang đậu trong sân:

"Hôm nay ta đến là để thay mặt Đường tiểu ca cầu hôn! Ca nhi nhà ngài ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại rất xứng đôi với Đường tiểu ca! Ngài thấy sao?"

Tô mẫu nghiêm mặt nhìn về phía Đường Viễn, trầm giọng hỏi: "Ngươi thật lòng muốn cưới Nặc ca nhi?"

Đường Viễn nghiêm túc đáp: "Đó là đương nhiên! Không dám giấu ngài, ta đã sớm ái mộ Nặc ca nhi. Nếu có thể cưới hắn làm phu lang, đó là niềm hạnh phúc lớn của ta."

Tô mẫu sắc mặt hòa hoãn chút, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Đường Viễn nói: "Ta có thể đồng ý việc hôn nhân này, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một cái yêu cầu."

Đường Viễn trong lòng vui vẻ, vội nói: "Ngài nói!"

Hắn không ngờ Tô mẫu lại dễ dàng đồng ý như vậy, cho dù có phải hái cả ánh trăng trên trời, hắn cũng sẽ tìm cách để hái xuống!

Tô mẫu: "Mặc kệ ngày sau có như thế nào, ngươi chỉ có thể một mình Nặc ca nhi thôi!"

Tục ngữ nói nam nhân có tiền liền sẽ sinh tật xấu, nhìn bộ dáng Đường Viễn cũng không giống sẽ chỉ mở một quán ăn nhỏ. Nếu có nhiều tiền hơn, vạn nhất có tâm tư khác chẳng phải là khổ Nặc ca nhi của bọn họ sao.

Đường Viễn sửng sốt, ng·ay sau đó quyết đoán đáp ứng: "Được! Ta ——"

Hắn còn chưa nói hết lời, Tô mẫu đã đứng dậy bước ra mở cửa viện, người xem náo nhiệt vẫn chưa đi, thấy cửa mở liền vọt vào.

Đường Viễn liền minh bạch ý muốn của Tô mẫu, xoay người giương giọng nói với mọi người: "Hôm nay ta tới Tô gia cầu hôn, thỉnh mọi người giúp ta làm chứng!"

"Ta ở đây thề, mặc kệ tương lai có như thế nào, trừ bỏ Nặc ca nhi, Đường Viễn ta sẽ không có thêm ai khác, nếu làm trái ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"

Mọi người chấn kinh, chớp mắt một cái, sau đó mồm năm miệng mười nói: "Nặc ca nhi thật là hảo phúc khí! Đường tiểu ca, chúc ngươi cùng Nặc ca nhi tốt đẹp!"

Tô mẫu thấy vậy, nụ cười trên mặt liền xuất hiện, hài lòng nói với Đường Viễn: "Tiểu Viễn, cuộc hôn nhân này, ta cùng cha Nặc ca nhi đáp ứng rồi!"

Đường Viễn mừng đến không biết nên nói cái gì cho phải, đành chắp tay hành lễ với Tô phụ Tô mẫu.

"Nhường một chút, nhường một chút!"

Mọi người nghe thấy tiếng kêu lớn, đều quay đầu nhìn nhìn, sau đó tròng mắt liền dính lên mình đầu heo mập mạp đang tiến tới!

Hổ Tử vội vàng dắt heo chen qua đám người, nói với Đường Viễn: "Tam nhi, heo ta dắt đến!"

Tô mẫu nhìn về phía Đường Viễn: "Tiểu Viễn, đây là?"

Đường Viễn đem heo tới chuồng heo đã có chút cũ nát, nói với Tô mẫu: "Đây cũng là sính lễ."

Bà mối nhìn trái nhìn phải, rồi đọc lại danh sách sinh lễ nói ra một lần.

Nàng liếm môi khô, thở hổn hển một chút, rồi nói tiếp: "Không riêng gì mấy thứ này, còn có mười lượng bạc!"

Trong nháy mắt mọi người đều bị chấn kinh, không khí có chút tĩnh lặng.

Qua một lát, mới có người với giọng đầy ganh tị nói: "Đường tiểu ca thật đúng là danh tiếng lẫy lừng, trong thôn chúng ta trước giờ chưa từng thấy ai phô trương như thế này."

"Ai nói không phải chứ, cưới được tức phụ trên trấn là đã quá đủ rồi."

Có người nhìn bà mối nói: "Đây là quan môi đi, trong thôn chúng ta truớc giờ chưa thấy ai thỉnh quan môi cầu hôn."

Bà mối đĩnh đĩnh sống lưng: "Ây da! Này không phải do Đường tiểu ca coi trọng Tô gia ca nhi sao."

Tô mẫu rốt cuộc phản ứng lại, theo bản năng muốn Đường Viễn đem đồ bớt lại chút, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt trở xuống.

Đây là sính lễ, nào có thể tùy ý lui về.

Tô mẫu tươi cười ấm áp, vỗ vai Đường Viễn.

Xem ra Nặc ca nhi nhà bà, tìm được một người chồng tốt a.