Đường Viễn đem hai túi nguyên liệu đổ tất cả vào bồn rồi dùng nước rửa sạch sẽ. Hiện tại trời bắt đầu vào đông, nước lạnh như muốn đóng băng, Đường Viễn bỏ tay vào trong nước, liền run rẩy cả người.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng nhanh chóng đem mọi nguyên liệu rửa sạch sẽ. Nhưng hai túi nguyên liệu lớn, đựng trong bảy cái bồn, tay Đường Viễn bị lạnh đến đỏ bừng mà mới rửa sạch được ba bồn.
Tô Nặc thấy vậy, bèn vén tay áo lên rồi ngồi xổm ở một bên, muốn rửa cùng với Đường Viễn.
Đường Viễn thấy vậy vội ngăn cậu lại, bàn tay to nắm lấy cánh tay trắng ngó sen của Tô Nặc, kéo tay áo cậu xuống.
"Tiểu Nặc, đệ chỉ cần giúp huynh lấy đồ là được rồi, nước này quá lạnh, đừng để bị lạnh."
Đường Viễn khi còn ở thế giới trước đã từng nghe nói rằng nữ hài tử tốt nhất không nên chạm vào những thứ quá lạnh. Bởi vì điều này không tốt cho sức khỏe, dễ nhiễm lạnh vào cơ thể, rồi có thể dẫn đến khó sinh dục và về già dễ mắc bệnh, phải chịu khổ.
Tuy rằng Đường Viễn không rõ việc đó rốt cuộc có phải sự thật hay không, nhưng hắn vẫn lựa chọn cẩn thận một chút. Tuy rằng ca nhi không phải nữ tử, nhưng lại đồng dạng có thể sinh hài tử, như vậy kết cấu sinh lý có chỗ tương đồng. Hắn không có chất nhất về chuyện con cái, nhưng nếu đề cập đến vấn đề thân thể của Tiểu Nặc, hắn không khỏi cẩn thận thêm chút.
Tô Nặc mới vừa vén tay áo lên, tay còn chưa chạm vào nước đã bị Đường Viễn cầm lấy. Nhưng do tay Đường Viễn đã ngâm trong nước lâu, cũng bị lạnh giống như khối băng. Mới vừa một chạm vào da của Tô Nặc, đã khiến cậu rùng mình một cái, nổi cả da gà da vịt.
"Viễn ca, không sao đâu" Tô Nặc rút tay ra, vẫn muốn tiếp tục phụ rửa nguyên liệu, cười nói: "Nhà ai mùa đông mà không làm việc, đệ không quý giá vậy đâu."
Mấy thứ này tuy nhìn rất nhiều, nhưng hai người cùng làm sẽ rất nhanh, tầm một khắc là có thể rửa xong. Ngày thường cậu cũng hay rửa rau nấu cơm trong thời gian này, sớm đã thành thói quen.
"Không được" Đường Viễn nắm lấy tay Tô Nặc tay, nhíu mày nhìn về phía Tô Nặc, "Dễ bị nứt da tay lắm."
Đường Viễn ở kiếp trước đã từng bị nứt da khi còn nhỏ. Lúc đó hắn chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn và ngứa ngáy đó. Vào mùa đông năm thứ hai sau khi bị nứt da, bệnh tình lại dễ dàng tái phát, cực kỳ khó chịu. Đường Viễn không muốn Tiểu Nặc cũng phải chịu khổ sở như vậy.
Tô Nặc đau lòng Đường Viễn, nhưng Đường Viễn lại kiên trì không muốn cho cậu hỗ trợ, hai người giằng co qua lại. Thì bỗng Hổ Tử từ trong bếp đi ra, kéo bồn nguyên liệu trước mặt Tô Nặc về phía mình.
"Nặc ca nhi, ta nhóm lửa cả nửa ngày mà bếp không cháy, đệ vào xem giúp ta đi, nơi này để ta làm cho!"
Tô Nặc thấy Hổ Tử nói như vậy, vội đứng lên đi vào bếp.
Chờ Tô Nặc đi rồi, Hổ Tử mới trợn mắt với Đường Viễn, tức giận nói: "Được rồi, chỗ ngươi cũng đã tẩy xong hai bồn rồi, mang vào mà làm Toan Mai Cao đi, phần còn lại ta sẽ tẩy sạch giúp ngươi mang qua sau!"
Nói xong, Hổ Tử còn đâm Đường Viễn một câu: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói Nặc ca nhi, bản thân ngươi chẳng phải cũng là thân kiều thịt quý đấy sao!"
Đường Viễn nghe Hổ Tử nói xong, chỉ cười hì hì không để tâm, còn cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng vào bếp. Thực ra, hắn không phải muốn lười biếng, mà do việc làm Toan Mai Cao cần rất nhiều nguyên liệu. Nếu muốn hoàn thành hết trong ngày hôm nay, Đường Viễn phải tranh thủ từng chút thời gian.
Tô Nặc đã nhóm lửa xong, Đường Viễn theo trình tự trước đây làm Toan Mai Cao mà đổ các nguyên liệu vào nồi, sau đó chậm rãi nấu. Về việc điều chỉnh lửa, Đường Viễn không cần bận tâm nhiều, bởi vì Tô Nặc kiểm soát lửa tốt hơn hắn rất nhiều, chỉ cần Đường Viễn nói một tiếng là được.
Hổ Tử đem nguyên liệu đã được rửa sạch mang vào bếp. Đường Viễn cho Hổ Tử đi nghỉ ngơi, còn mình và Tô Nặc ở trong bếp tiếp tục làm Toan Mai Cao. Chờ đến làm xong tất cả thì trời cũng đã khuya.
Tô Nặc mí mắt đều không mở được, Đường Viễn than nhẹ một tiếng, kéo người lại rồi dùng nước ấm lau tay mặt cho cậu, xong xuôi đem người nhét vào trong chăn.
Sau đó, Đường Viễn dọn đệm chăn, với vẻ mặt không cảm xúc nằm ngủ bên cạnh Hổ Tử. Kết quả là, ngày hôm sau-------hắn không thể dậy nổi.
Tác giả có lời muốn nói: Hổ Tử: Thân kiều thịt quý.