Sau khi ước định với Vương lão bản xong, thì ngày hôm sau Đường Viễn liền đến tiệm tạp hóa của Vương lão bản để gặp Ngô trưởng quầy.
Vương lão bản đưa hắn đến hậu viện rồi vào một gian phòng, kêu tiểu nhị mang trà lên, để hai người ngồi xuống nói chuyện.
Đường Viễn ngồi đối diện với lão Ngô, thấy lão có dáng người gầy gò, ánh mắt ôn hòa, trên người mặc xiêm y tuy cũ nhưng chỉnh tề, không có mụn vá, trông như người có phẩm hạnh đoan chính.
Lão Ngô chắp tay chào Đường Viễn: "Đường lão bản, chào ngài." Đường Viễn vội đáp lễ.
Biết lão Ngô đã làm trong phòng thu chi nhiều năm, hắn cũng không lo lắng về năng lực quản lý của lão Ngô, nhưng vẫn tinh tế hỏi han thêm vài chuyện để thăm dò nhân phẩm.
Một Trương Đông đã làm hắn cảm thấy lo ngại, hắn không muốn lại gặp phiền phức với loại người này nữa. Nên cho dù có Vương lão bản bảo đảm, Đường Viễn vẫn thận trọng, hỏi han kỹ càng rồi mới quyết định.
Lão Ngô tính tình hiền hòa, hiểu rằng vị lão bản trer tuổi này đang thăm dò mình, nên cũng trả lời một cách đầy đủ.
Đường Viễn trò chuyện cùng lão Ngô được khoảng một chén trà nhỏ, sau đó thì cười nói: "Ngô trưởng quầy, ngài chờ thêm vài ngày nữa, đợi ta xử lý xong công việc trong tiệm, sẽ mời ngài qua làm việc."
"Không thành vấn đề!" Lão Ngô biết vậy là mình đã được nhận, trong lòng cũng cao hứng không ít, lão cũng không làm bộ làm tịch, nhìn về phía Đường Viễn nói: "Đường lão bản, ngài không cần khách khí như vậy, gọi tôi là lão Ngô là được."
Đường Viễn cũng đã quyết định chọn người này, nghe vậy liền thuận thế kêu lên: "Lão Ngô."
Lão Ngô gật đầu: "Vậy ta sẽ trở về chờ tin của Đường lão bản."
Vương lão bản thấy sự tình đã thành công, cũng vui mừng cho Đường Viễn và lão Ngô, hai bên là do hắn giới thiệu, giờ suôn sẻ như vậy cũng có một phần công lao của hắn. Vương lão bản cười ha hả đưa Đường Viễn và lão Ngô ra khỏi cửa.
Trên đường trở về, Đường Viễn luôn suy nghĩ cách gì để sa thải Trương Đông. Ai ngờ, chỉ trong chớp mắt đã có cơ hội cho hắn.
Khi hắn mới trở lại tiệm, đã nghe thấy tiếng Đại Tráng từ phía sau vọng lại.
"Trương tú tài, Tô Nặc ca nói không cần ngươi hỗ trợ, sao ngươi còn ở đây làm gì vậy hả?!"
Đường Viễn bước nhanh ra phía sau, thấy Đại Tráng đang túm cánh tay Trương Đông. Đạu Tráng vừa thấy hắn trở lại, lập tức cáo trạng: "Đường đại ca, Trương tú tài lại chạy ra phía sau!"
Trương Đông nhân lúc Đường Viễn không có ở tiệm mới dám đi ra sau tiếp cận Tô Nặc, ai ngờ lại đụng phải Đại Tráng đang bên cạnh Tô Nặc. Nghe Đại Tráng cáo trạng, trong lòng hắn không khỏi mắng Đại Tráng lắm chuyện.
Bên kia đang thúc giục hắn, lại thấy Tô Nặc thực sự rất khả ái, nên hắn không muốn nhịn nữa. Vừa hay sáng nay Đường Viễn ra ngoài sớm, hắn liền tranh thủ cơ hội chạy đến phía sau.
Vốn định ôn tồn mềm mỏng để nói chuyện với Tô Nặc, nào ngờ Tô Nặc lạnh lùng nhìn hắn, hắn nói gì cũng không phản ứng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho, càng miễn bàn đến việc dạy hắn làm Toan Mai Cao.
Hắn đang muốn nói chuyện thêm thì đã bị Tô Nặc kêu Đại Tráng kéo đi. Lúc này, hắn vừa muốn tranh chấp với Đại Tráng thì đụng phải Đường Viễn đã trở về.
Đường Viễn nheo mắt nhìn Trương Đông, chậm rãi nói: "Không phải ta đã nói ngươi không được ra phía sau nữa rồi sao? Có vẻ như Trương tú tài không coi lão bản này ra gì nhỉ!!"
Trương Đông trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Ta thật sự không phải cố ý, chỉ là thấy Nặc ca nhi làm việc vất vả, không nỡ nhìn, nên mới nghĩ hỗ trợ."
Đại Tráng đứng một bên trợn mắt, từ trong lỗ mũi hừ mạnh một tiếng: "Đường đại ca đã nói không cho ngươi đến phía sau, mà Tô Nặc ca cũng nói không cần ngươi hỗ trợ, vậy mà ngươi vẫn cứ làm phiền, còn ríu rít bên cạnh Tô Nặc ca không yên. Ai biết tâm tư ngươi thế nào!"
Đại Tráng không nghĩ đến việc Trương Đông có ý định trộm phương thuốc, mà chỉ thấy Trương Đông luôn muốn dính với Tô Nặc, lời nói cũng luôn có liên quan đến Tô Nặc. Cho nên nhóc nghĩ rằng Trương Đông chỉ là coi trọng Tô Nặc, muốn đào góc tường của Đường đại ca.
Trong lòng Đại Tráng, Đường Viễn và Tô Nặc là một cặp xứng đôi, ai dám chia rẽ họ đều là lòng dạ hiểm ác. Nếu không phải Trương Đông là người trong tiệm, hắn đã sớm cho Trương Đông một đấm.
"Nga, phải không?" Đường Viễn nói với giọng nhàn nhạt: "Ta nhớ ta mướn ngươi tới là để làm phòng thu chi, chứ không phải để ngươi đứng đây tiếp đón khách, mà lại còn xía vào chuyện của ta và vị hôn phu."
Trương Đông từ trước đến nay tự cho là đúng, nghĩ rằng mình thông minh hơn người. Bị Đường Viễn nói như vậy, hắn bỗng chột dạ, ấp úng một lúc lâu mới đáp: "Ở đằng trước... không có khách nhân."
Thời điểm này, quả thật khách trong tiệm khá ít, chỉ có một bàn, nhưng đó cũng không phải lý do để Trương Đông chạy đến phía sau, càng không phải lý do để hắn luôn bám theo Tô Nặc.
Đường Viễn lạnh lùng liếc nhìn hắn, không tiếp tục tranh cãi, chỉ nhàn nhạt kêu hắn về phía trước.
Trương Đông trong lòng có chút hoảng loạn, lại bị Đường Viễn bắt đúng chỗ, nghe tiếng Đường Viễn, hắn cúi đầu, co đầu rụt cổ đi về phía trước.
Đại Tráng lại một lần nữa bày tỏ sự bất mãn, từ trước đến nay nhóc luôn kính trọng người đọc sách, nhưng người như Trương Đông khiến nhóc không thể chịu nổi. Ngay cả Hồ Bác mẫu, cũng nói vài câu, Hổ Tử thì nhíu mày, nói rằng Trương Đông là người không thành thật.
Đường Viễn nhìn qua mành cửa ở đầu quầy, khẽ nói với mọi người: "Ta đều biết, chờ hôm nay làm xong, ta sẽ cho hắn nghỉ."
Mọi người đều ngạc nhiên, không nghĩ sẽ đột ngột như vậy.
Tô Nặc nhẹ nhàng nhíu mày: "Nếu vậy thì nhân lực sẽ không đủ. Nếu giao Toan Mai Cao cho người khác làm, ta cũng không yên tâm."
Mấy người nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Đại Tráng do dự: "Đường đại ca, nếu không chúng ta chịu đựng hắn thêm vài ngày đi, chờ người khác đến rồi hãy để hắn đi."
"Không cần phải nhắc ta" Đường Viễn gõ nhẹ lên đầu Đại Tráng "Huynh đã tìm người thay thế hắn rồi, chỉ cần hắn nghỉ, thì người mới sẽ tới làm việc."
Đại Tráng lập tức vui mừng: "Vậy thì tốt quá!"
Sau đó nhóc lại lầm bầm: "Nhưng mà cũng không thể lại tìm một người giống như Trương Đông đó được."
"Nhỏ mà lanh quá!" Đường Viễn cười mắng Đại Tráng, rồi nhìn về phía mọi người: "Yên tâm, người này là do Vương lão bản giới thiệu, ta cũng đã hỏi qua, thấy là người tốt. Chờ ngài ấy đến, mọi người sẽ rõ."
"Vậy thì quá tốt rồi!" Tô Nặc mỉm cười, cũng thả lỏng hơn: "Miễn sao không kém hơn Trương tú tài là được."
Cậu thật sự không thích Trương Đông, những lời trên bàn ăn trước đó có thể nói là do không hiểu quan hệ giữa hắn và Đường Viễn, nhưng một khi biết rõ rồi mà vẫn cứ tìm cách tiếp cận, thực sự là quá đáng ghét. Nếu Viễn ca hiểu lầm gì đó, thực sự có khi lại ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ!
Tô Nặc càng nghĩ càng giận, nhưng khi nghe Đường Viễn muốn cho Trương Đông nghỉ việc, trong lòng cậu không thể nào vui hơn, làm việc cũng nhanh hơn vài phần.
Trong khi đó, Trương Đông vẫn hồn nhiên không biết gì, tự cho rằng Đường Viễn chỉ có vài phần muốn sa thải mình, nhưng không thể nhanh như vậy. Hắn nghĩ chỉ cần cẩn thận hơn để không bị Đường Viễn bắt gặp nữa là được.
Khi đến giờ ăn chiều, Đại Tráng và mọi người đều vui vẻ trò chuyện, không khí sôi cà nổi hơn thường ngày, chỉ có Trương Đông cảm thấy hơi lạc lõng, muốn hoà nhập nhưng mọi người không mấy nhiệt tình.
Trương Đông nhớ đến việc hôm nay mình vừa mới đắc tội với mọi người, nên cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng bọn họ có chút không vui vì chuyện lúc sáng.
Sau khi ăn xong, mọi người dọn dẹp đồ đạc, rửa bát đũa, rồi đi ra phía sau để lại không gian cho Đường Viễn. Mọi người đứng núp phía sau cái mành, dựng tai nghe lén.
"Đường lão bản, ta đi về trước." Trương Đông tùy ý chắp tay với Đường Viễn, rồi định bước ra cửa.
"Từ từ đã" Đường Viễn gọi lại, lấy ra một chuỗi tiền đưa cho Trương Đông "Ta thấy Trương tú tài không thích hợp làm việc ở đây. Đây là tiền công mấy ngày qua, ngày mai ngươi không cần đến nữa."
Trương Đông sững sờ, không nghĩ Đường Viễn lại dứt khoát như vậy. Nhớ đến lời nói của tên tráng hán hôm qua, hắn lập tức luống cuống, bỏ qua vẻ mặt tự xưng là người đọc sách, lấy lòng Đường Viễn mà cười nói: "Đường lão bản, hôm nay ta thật sự không cẩn thận, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời ngài, mong ngài tha thứ cho ta lần này!"
Đường Viễn đã cho hắn nhiều cơ hội, giờ không muốn dây dưa thêm, chỉ ném tiền vào lòng hắn, nhàn nhạt nói: "Nếu Trương tú tài không có gì để phản biện, thì có thể đi rồi."
Trương Đông lúc này không còn tâm trí nào để quan tâm đến tiền công, chỉ nghĩ đến tương lai thảm hại của mình. Hắn sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, nhào tới nắm chặt tay Đường Viễn, liên tục cầu xin: "Đường lão bản, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội!"
Hành động này của Trương Đông càng làm Đường Viễn thêm cảnh giác. Nếu chỉ là bị sa thải bình thường, tại sao hắn lại cầu xin như vậy? Rõ ràng có điều gì mờ ám, khiến Đường Viễn càng quyết tâm sa thải hắn.
Dù Trương Đông có cầu xin thế nào, Đường Viễn vẫn không đồng ý, hắn dùng sức đẩy Trương Đông ra, lạnh lùng nói: "Trương tú tài! Tiền công của ngươi đã có, nếu còn gây thêm rắc rối, ta sẽ kêu người đuổi ngươi ra ngoài!"
Nghe thấy câu này, Đại Tráng và Hổ Tử đứng ở phía sau vén mành bước ra, lập tức đi đến đứng cạnh Đường Viễn, trừng mắt nhìn Trương Đông, chỉ cần có lệnh của Đường Viễn sẽ bắt tay ném Trương Đông ra ngoài.
Trương Đông cúi đầu, sắc mặt xanh mét, lùi lại hai bước, giận dữ quay người đi, lúc sắp ra cửa, hắn còn quay liếc mắt nhìn Đường Viễn với vẻ thù hằn.
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng Đường Viễn, không phải vì sợ hãi, mà là cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không ổn xảy ra.
Đúng lúc này, tay hắn bị nắm nhẹ, cảm giác mềm mại ấm áp. Tô Nặc kéo Đường Viễn ngồi xuống, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng vết thương mà lúc nãy Trương Đông gây ra, sau đó bôi thuốc và băng bó cho hắn.
Đường Viễn nhìn vết thương chỉ là vài vết trầy xước da, không chảy máu, thực sự không cần băng bó, nhưng khi thấy Tô Nặc quan tâm hắn như vậy, vẫn cảm thấy vui vẻ và hưởng thụ.
Khi mọi người chuẩn bị quay về thôn, Đường Viễn suy nghĩ một hồi liền quyết định ở lại trong tiệm. Hắn cảm thấy chắc chắn Trương Đông sẽ gây ra chuyện gì đó.