#Chương này là mình đặt biệt tặng cho mọi người. Chương này không có trong nguyên tác đâu, nên có gì đó sai sai thì mọi người thông cảm bỏ qua nha.
>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<
Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của Tô Nặc, sau khi cùng mọi người ăn uống vui vẻ chúc mừng sinh nhật, thì ai về nhà nấy.
Còn Tô Nặc thì hiểu hôm nay sẽ là ngày mà bản thân sẽ hoàn toàn thuộc về Đường Viễn. Trước khi thành thân, Tô mẫu đã truyền thụ cho cậu mọi thứ cần thiết, nên sau đêm tân hôn, dù hai người đã có ân ái và va chạm xác thịt với nhau, khám phá mọi thứ cho nhau, nhưng bước cuối cùng thì Viễn ca lại ngừng lại.
Cả một thời gian cậu đã nghĩ phu quân không thích mình, nên nhiều lúc cậu đã cố gắng quyến rũ phu quân, nhưng tới thời khắc đó, phu quân đều nhịn lại, có khi còn chạy đi xối nước.
Cho đến khi thấy cậu khóc, hỏi ra mới biết, thì ra tất cả là hiểu lầm. Phu quân vì sợ cơ thể cậu chưa đủ trưởng thành nên muốn đợi khi nào cậu 18 tuổi thì mới có thể hoàn thành bước đó được. Nên sau khi ăn tiệc sinh nhật của bản thân xong, Tô Nặc liền chủ động đi tắm rửa sạch sẽ, rồi leo lên giường nằm. Cậu còn cố ý bận bộ đồ ngủ mỏng nhất, nằm chờ phu quân và tạo bất ngờ.
Đúng như mong muốn của Tô Nặc, khi vào tới phòng, Đường Viễn đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Nặc nằm trên giường, đã vậy cậu còn để lộ bờ vai trắng ngần, trơn bóng.
Người Đường Viễn bắt đầu thấy nóng lên, hắn bước tới, leo lên giường, giơ tay vuốt lấy mái tóc mềm mại của cậu, rút cây trâm ngọc mà hắn tặng trên tóc Tô Nặc bỏ xuống một bên.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn từng ngụm từng ngụm lên khuôn mặt trắng nõn của Tô Nặc, bàn tay cũng không ngừng sờ soạn khắp người cậu.
Tuy rằng đã nhiều lần tiếp xúc thân mật với nhau, nhưng không hiểu sao đêm nay, mọi giác quan của cậu đều được đưa lên một tầm cao mới. Tô Nặc không được chống cự lại, cậu chỉ biết xấu hổ nhắm tịt mắt, mặc kệ Đường Viễn muốn làm gì làm.
Đường Viễn hôn từ trán đến cằm của cậu, rồi bỗng hắn ngừng lại. Tô Nặc chờ đợi mãi không thấy Đường Viễn làm gì khác thì mới từ từ hé mắt nhìn.
Tô Nặc thấy Đường Viễn muốn rời đi, cậu không kịp nghĩ gì liền túm tay áo hắn kéo lại, lắp bắp nói: "Viễn ca, đệ....đệ không...không sợ!"
"Vậy sao đệ lại nhắm tịt mắt như vậy"
Đường Viễn nhìn vẻ mặt Tô Nặc, đúng là không có chút sợ hãi nào, chỉ đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhưng hắn vẫn muốn đùa cậu thêm một chút để cậu bớt căng thẳng hơn. Hắn chỉ muốn cậu tận hưởng một đêm thoải mái và hạnh phúc nhất.
Tô Nặc mặt nóng bừng, thực sự chỉ muốn chui đầu vào chăn để núp, nhưng cậu sợ Viễn ca sẽ không vui. Dù sao......dù sao thì, trước giờ luôn là Viễn ca chăm lo quan tâm cho mình, cậu không thể cứ để phu quân chủ động mãi được!
Nghĩ là làm, Tô Nặc không trả lời câu hỏi của Đường Viễn, mà cậu rướn người lên, hôn một cái nhẹ nhàng lên môi Đường Viễn, sau đó cậu nằm xuống rồi úp mặt xuống gối vì xấu hổ.
Đường Viễn mắt trợn tròn vì hành động của Tô Nặc, biết cậu đã thu hết can đảm mới dám làm vậy. Khoé môi hắn nhếch lên, rồi cúi người, kê miệng sát vành tai đang đỏ bừng của Tô Nặc.
"Tiểu Nặc, nhìn vi phu này!" Hơi thở nóng của Đường Viễn làm Tô Nặc bị ngứa, giọng hắn trầm và sâu, từng chữ như được vang lên từ tận đáy lòng, chạm đến những góc khuất sâu nhất trong tâm trí của cậu. Theo quán tính Tô Nặc ló mặt ra khỏi gối, nhìn lên Đường Viễn.
Đường Viễn cúi xuống, không nói một lời, cũng không đợi thêm giây phút nào nữa, đôi môi tìm đến môi cậu, mút lấy đôi môi mềm mại, ấm nóng và ướt át đó. Hắn mạnh mẽ liếp láp môi cậu, lưỡi cậy mở hàm răng cậu ra để làm nụ hôn càng sâu hơn. Nhưng dù có có chút tạo bạo, thì nụ hôn này vẫn mang theo sự trân trọng dịu dàng, như thể hắn muốn nâng niu từng khoảnh khắc. Môi hắn di chuyển chậm rãi, khám phá cậu một cách tinh tế, từng cử chỉ chứa đầy sự yêu thương.
Tô Nặc không thể ngờ được Viễn ca sẽ hôn mình như thế, trái tim cậu loạn nhịp và hơi thở trở nên dồn dập. Ban đầu, cậu vẫn ngần ngại, nhưng cảm giác ấm áp và sự an toàn trong vòng tay của Viễn ca khiến cậu không thể kháng cự. Chậm rãi, cậu cũng đáp lại nụ hôn, môi cậu tìm kiếm cảm giác quen thuộc trên môi Đường Viễn, từng chút một, cả hai hòa nhập vào nhau.
Không biết từ lúc nào, quần áo của Tô Nặc đã bị cởi ra hết, còn Đường Viễn thì vẫn còn bận y nguyên. Đường Viễn mân mê bờ môi mềm mại của Tô Nặc một hồi thì ngừng, hắn lại thì thầm nhỏ bên tai Tô Nặc: "Phu lang của ta! Giúp vi phu cởi quần áo ra được không?"
Giọng nói trầm ấm mang theo chút hương rượu của Đường Viễn như là làm cậu say theo, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt dường như phát sáng của Đường Viễn, cũng nhìn ra sự trân trọng yêu thương của hắn dành cậu, cậu xấu hổ mà chậm rãi gật đầu.
Cậu chậm rãi giơ tay, tìm đến nút thắt trên y phục của Đường Viễn, chậm rãi từng chút từng chút một, cởi ra từng lớp trên người Đường Viễn, cho đến khi trên người hắn không còn gì nữa.
Đường Viễn trong lòng như mở cờ, hắn cũng kiên nhẫn và phối hợp theo từng động tác của cậu. Sau đó hắn cúi người mút lên bờ môi sưng đỏ của Tô Nặc một cái rõ to, rồi dời địa điểm đến vành tai của cậu, liếm láp và cắn mút nhiệt tình, hắn khám phá từng ngóc ngách, từng vị trí trên người cậu.
Cho đến khi tay hắn sờ đến hậu huyệt của Tô Nặc, thì cậu mới giật mình mà co chân lại.
"Tin tưởng vi phu được không!" Đường Viễn biết Tiểu Nặc xấu hổ, nhưng đã tới bước này, giờ kêu hắn ngừng thì không bằng kêu hắn đập đầu còn được hơn đấy!
Tô Nặc cũng thả lỏng, tay cậu chỉ biết ôm chặt lấy Đường Viễn, để Đường Viễn muốn làm gì làm. Hắn muốn đánh lạc hướng cậu, nên lại mò lên hôn cậu, trong khi ở dưới, một ngón tay của hắn từ từ thâm nhập vào.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng đẩy đưa, sau vài lần thì chất nhầy bắt đầu xuất hiện. Có lẽ do trời sinh, nên hậu huyệt của ca nhi cũng khác với người thường, không cần chất bôi trơn cũng tự sản sinh ra. Có chất nhầy bôi trơn, ngón tay hắn cũng dễ ra vào hơn, từ một ngón tăng dần lên 3 ngón.
Nhìn vẻ mặt động tình của Tô Nặc, Đường Viễn yêu thương hôn nhẹ lên trán của cậu, rồi từ từ rút tay mình ra. Hắn cầm cự vật của mình đặt trước miệng hậu huyệt và từ từ đi vào.
Cảm giác đau bắt đầu xuất hiện khiến Tô Nặc nhíu chặt mày, khẽ rên nhẹ.
Thấy vậy hắn liền dừng lại, hôn lên khắp mặt để an ủi và bảo cậu thả lỏng.
Do Đường Viễn làm đầy đủ các bước nới rộng, nên đến khi hắn cho vào hết thì Tô Nặc chỉ cảm thấy hơi chướng chứ không thấy đau quá nhiều.
Nhìn vẻ mặt Tô Nặc đã thả lỏng hơn Đường Viễn bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển hông, từ chầm chậm cho đến tăng dần, tiếng rên âm ỉ của Tô Nặc theo từng cú thúc của hắn.
Cảm giác sung sướng bùng nổ khó diễn tả bằng lời, Đường Viễn bắt đầu đẩy đưa miệt mài, nhưng hắn vẫn thường chú ý cảm xúc của Tô Nặc, không để cậu cảm thấy khó chịu chút nào.
Do là lần đầu nên Đường Viễn cũng không kéo dài quá lâu, sau một hồi thì hắn gầm lên một tiếng rồi xuất ra bên trong của Tô Nặc.
Đường Viễn thở hổn hển cúi đầu hôn lên gương mặt nóng và đỏ bừng của Tô Nặc, lau đi chút mồ hôi trên trán cậu. Hắn không vội rút ra, hắn kéo Tô Nặc ngồi lên, còn bản thân thì nằm xuống, hạ thân hai người vẫn dính chặt nhau.
Do Đường Viễn làm cũng nhẹ nhàng, nên Tô Nặc vẫn chưa thấy mệt mỏi, cậu chỉ ngạc nhiên khi thấy Đường Viễn làm vậy, còn chưa kịp hỏi Viễn ca định làm gì thì một trận dồn dập mới lại bắt đầu.
Tô Nặc chỉ kịp túm chặt tay của Đường Viễn rồi nhúng nhảy theo từng cú thúc của hắn.
Đêm ấy, họ đã ở bên nhau, dồn dập và dịu dàng, trao nhau những nụ hôn nồng nhiệt, những cái va chạm đầy nóng bỏng.
Bên ngoài, ánh trăng đã lên cao, xấu hổ núp sau những rặng mây. Bên trong phòng, những ánh nến lập loè như ẩn như hiện, chiếc màng mỏng rực cứ lung lay không nghỉ kèm theo tiếng thở dốc và tiếng rên âm ỉ suốt cả đêm.