“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, tại saooooooooooooooo?” – Chủ nhân của giọng hét oanh tạc ấy hất tấm chăn lên, ngồi bật dậy, ngửa mặt ban tặng cho kẻ gây tội ác đêm qua một cú thủng màng nhĩ.
“ưm….ưm….nương….nương tử mới sáng sớm mà sao vậy? – kẻ gây tội ác đêm qua loáy ngoáy lỗ tai (kiểm tra màng nhỉ ấy mà), từ từ mở mắt nhìn chủ nhân của giọng hét oanh tạc ấy bằng ánh mắt muôn vàn trìu mến, muôn vàn yêu thương, muôn vàn sủng nịnh.
“tên chết bầm kia, ta bị ngươi ăn sạch sành sanh rồi, đã thế còn lừa ta nằm dưới ngươi, láo ta, không đau sao, hại ta đau thấy cả tổ tông 18 đời của ta, tên chết bầm kia, ta ghét ngươi, ngươi đi chết điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii” – Nhan Nhược Bình phùng mang trợn má hét to vào khuôn mặt tuấn mĩ đang cười tới trẹo quai hàm bên cạnh. Lãnh Thiên kéo Nhan Nhược Bình nằm xuống, ôm ngay vào ngực mình, một tay ôm nàng, một tay chơi đùa với lọn tóc của nàng, phát ra lời nói muôn vàn yêu thương: “nương tử, nàng thật ngọt, ta thích lắm, nương tử là người của ta, suốt đời là như thế, nương tử không thoát khỏi bàn tay của ta đâu”. Lời nói tuy bá đạo, tuy mang tính chiếm hữu cao, nhưng bất quá Nhan Nhược Bình lại cực kì thích, một cỗ ấm áp kéo ngập lòng nàng. Nàng hung hăng nhéo một cái rõ đau vào má y, cũng bá đạo nói lại không kém: “hứ, phải nói ngươi là người của Nhan Nhược Bình ta, là ngươi không trốn thoát khỏi bàn tay ta, không phải là ta, hiểu rõ chưa?”
“ừ, nương tử, ta là người của nương tử, là ta không trốn thoát khỏi bàn tay của nương tử” – Lãnh Thiên lại tìm kiếm đôi môi nồng nàn mật ngọt của nàng mà ăn tiếp. Nàng chuẩn bị lại rơi vào tê liệt. Vừa hôn nàng, bàn tay to lớn của y lại luồn vào trong chăn tiếp tục mơn trớn da thịt mịn màng của nàng. Đại não trước khi bị vô hiệu hoá tuyệt đối đã bắn ra được một tia cảnh cáo cuối cùng cho Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình thu chân lên đạp một cước. Y tiếp đất nhẹ nhàng. Còn nàng cũng rên lên vì đau: “ôi đau, hic hic, đau quá”.
Y ngồi dậy trèo lên giường, vuốt vuốt đôi gò má ửng lên vì đỏ của nàng, ánh mắt hiện rõ một tia cười, ôn nhu nói: “nương tử, đau mà lực chân cũng còn khoẻ ghê ha, chắc tối qua ta hoạt động chưa hết mình, chúng ta thử lại lần nữa nha”
“cái gì, ta đau muốn chết đi được, ngươi, mới sáng sớm đã muốn ăn ta, tối qua ăn chưa đủ sao hả, ô ô ô ô”
“chưa đủ nương tử, bao nhiêu cũng chưa đủ” – y cười hì hì
“ngươi là ngươi hoạt động quá mức chứ chưa hết mình cái con khỉ, ta là đau muốn chết rồi, ngươi làm ơn tha cho ta đi” – nàng mặt nhăn nhó
Lãnh Thiên nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nàng, y nở một nụ cười tươi sáng lạn như hoa hướng dương: “nàng nằm đây, cấm xuống giường, bước chân xuống là ta ăn nàng tiếp”. Nói rồi y mặc lấy y phục và rời đi, khoảng hơn một khắc sau, một thùng nước to đặt giữa phòng, hương thơm của những cánh hoa ngào ngạt toả ra khắp phòng.
“nương tử, tắm thôi nào” – Lãnh Thiên bế thốc Nhan Nhược Bình đặt vào bồn tắm. Y cũng cởi y phục và bước vào.
“ngươi, ta muốn tắm một mình, sắc lang, đi ra” – Nhan Nhược Bình giãy nãy, leo ra, tính kiếm cái chăn quấn lại, y phục nàng đêm qua bị Lãnh Thiên cởi ra, tuy không mạnh bạo nhưng cũng làm rách một mảng rồi. Nói thì nói thế, chứ Nhan Nhược Bình bước ra được mới lạ á. Chân mềm nhũn, hạ bộ cơn đau truyền tới, lại bị Lãnh Thiên ôm lấy phần eo. Nàng đành ngã ra vào ngực y, nước bắn lên tung toé. Lãnh Thiên ôm nàng vào, thì thầm rỉ rỉ vào tai nàng: “nương tử à, ngâm một tí, sẽ bớt đau, để ta giúp nương tử mà, có sao đâu, đừng có ngượng”. Hơi thở ấm áp của y phả vào gò má của nàng, làm nàng bất giác mặt lại đỏ như gấc, nàng lại thả lỏng người ra. Làn hơi từ dòng nước ấm bốc lên làm cho toàn thân Nhan Nhược Bình hồng hào hơn, cũng vì thế mà khiến dục hoả trong lòng Lãnh Thiên tăng cao. Y thở hắt ra, ánh mắt lại ngập đầy dục vọng, con ngươi trở nên mờ nhạt hơn. Thật là cứ ở bên nàng trong tình trạng không một mảnh vải che thân như thế này lại sinh khí nữa rồi. Nhìn thấy nang đang dựa vào ngực mình, êm ái nhắm mắt, hưởng thụ dòng nước ấm bao quanh, làm cho y sinh khí nay còn sinh khí gấp bội. Đúng là đại sắc lang mà, y không thể nào chịu được sự cám dỗ của nàng (fox: người ta có cám dỗ anh đâu, toàn a tự làm không đó, tội chị ấy, a BT quá thể điiiiiiiiiiiii). Y cúi người xuống tặng cho nàng một nụ hôn siêu cấp là mãnh liệt, là dây dưa. Thật lâu thật lâu sau, quả không hổ danh nụ hôn siêu cấp vô địch, đại não của nàng đình chỉ công tác tiếp tục, y cười cười, bế nàng nhẹ nhàng ra khỏi bồn tắm và đi nhanh lên giường. Lần này khỏi tốn công tháo bỏ vật cản trở da thịt vì vốn dĩ có đâu mà cần tháo bỏ. (hắc hắc). Chỉ cần trong quá trình nàng có chút phản kháng dù là nhỏ nhoi nhất y cũng sẽ tặng nàng nụ hôn siêu cấp vô địch của mình. Căn phòng một hồi xuân quang ý đọng dạt dào cùng âm thanh rên rỉ và tiếng thở dốc mãnh liệt. Hai cơ thể quấn chặt lấy nhau không rời, cả thế giới này giống như chỉ tồn tại hai người này mà thôi. Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên lưng y chảy xuống nhỏ lên cặp tuyết lê búng ra sữa của nàng. Làm cơ thể nàng nóng lên, nàng lại tìm kím mát mẻ da thịt. Chiếc lưỡi của y vừa chơi đùa với nụ đào xuân của nàng, bên dưới vật ấm nóng căng lên lại xâm nhập vào cơ thể nàng đã lâu nhưng sao càng ngày dục hoả càng cao, cùng nàng dập mãi mà cũng không tắt. Càng xâm nhập vào càng làm y không nỡ thoát ly ra. Cứ muốn suốt đời suốt kiếp ở trong nàng, cùng nàng trải qua xuân nồng mãn liên ( á á á siêu BT, siêu ghê gớm quá đi anh à). Một trận triền miên, hoan ái, dây dưa suốt tới hơn trưa, lửa hoan ái trong y mới cam chịu, luyến tiếc nàng mà tắt đi. (ta tội cho tỉ quá, bị ăn hoài, bất quá, ta thix a BT như thế)
Y đứng lên nhẹ nhàng cột dây yếm, mặc áo cho nàng, phân phó người đem thức ăn cho nàng. Nhan Nhược Bình ăn xong, sức lực phục hồi, chuồn ra ngoài chơi, để lại y với cái nhiệm vụ săn kho báu cho nàng coi như bắt đền vì bị ăn hai lần. Y cười khổ, nương tử mình đúng là quái thật.
Hít thở không khí trong lành của cổ đại thật làm tâm tình con người ta vốn dĩ đang tốt bỗng trở nên tốt tới nỗi có một người đi dạo phố mà miệng cười muốn rách ra luôn. Còn ai vào đây nữa, cái con người bị ăn tới hai lần, chậc chậc. Khép không được cái miệng vào hả trời. Đúng là bị ăn sạch sẽ mà còn cười. Khoái tới nỗi vậy mà còn bày đặt kêu đừng đừng nữa mới ác chứ. Bó tay thật.
Nhan Nhược Bình hết cầm kẹo hồ lô, tới cầm kẹo quế hoa, tung tăng như một đứa trẻ. Theo sau là Độc Nhẫn hắn như người giữ trẻ vậy. Độc Kiêu, cáo tinh cùng Lãnh Thiên đã đi săn kho báu giúp nàng (vốn con cáo tinh cũng khoái mấy cái kho báu gì gì đó nên tình nguyện đi theo, nên dạo này ít xuất hiện), chứ nếu không đã có thể chứng kiến cảnh tượng con nít đầy ngoạn mục này. Độc Nhẫn cười khổ với vị phu nhân của mình. Vì hắn cũng đang cầm đầy kẹo hồ lô và kẹo quế hoa đầy trong tay đây nè. Đừng hiểu lầm là anh ấy ăn nhá. Chỉ là có đứa con nít tung tăng nãy giờ hết tay cầm kẹo rồi nên bắt anh ấy cầm dùm. Chắc mọi người đang tự hỏi sao cái trấn Vân Khê này không nhận ra được vị vương phi thông minh ở Đường Thanh quán ngày nào. Chả là bữa đó tỉ ấy che mạng sa nên không ai thấy mặt hết á. Bữa nay thì tung tăng ăn kẹo nên làm gì che mạng sa. hắc hắc.
“Nhẫn, qua kia mua cho ta cái bánh trông hấp dẫn kia kìa” – Nhan Nhược Bình híp mắt cười chỉ qua đằng kia. Độc Nhẫn trợn tròng con mắt. Cái gì vậy trời. Phu nhân gọi mình là Nhẫn. Thân thiết như vậy, không sợ y bị chủ nhân phanh thây sao. Phu nhân đúng là muốn hại hắn mà. Hắn cũng chạy đi mua cho nàng một đống bánh kia.
“Phu nhân à”
“hử?”
“phu nhân gọi thuộc hạ là Độc Nhẫn đi, gọi Nhẫn không để chủ nhân nghe được thuộc hạ chết đó”
“vậy à, vậy ta càng kêu, ngươi chết đâu phải ta ”
“phu nhân” – Độc Nhẫn muốn mếu máo rồi
“coi cái mặt ngươi kìa, ừ thì Độc Nhẫn, được chưa, hahaha ” – Nhan Nhược Bình thật thích chọc vào Độc Nhẫn và Độc Kiêu. Số hắn khổ a, chịu bị chọc dùm luôn cho phần của Độc Kiêu mà. Tội nghiệp hắn thật.
Cả hai một chủ một tớ dạo hết hàng này tới hàng khác mệt muốn ná thở luôn. Cuối cùng Nhan Nhược Bình cũng ra rừng cây bên hướng tây của Vân Khê trấn ngồi giải quyết số bánh kẹo và dọc nước ở con suối trong lành mát mẻ nơi đây. Nhan Nhược Bình thật đúng là biết hưởng thụ thiên nhân mà.
“phu nhân, có sát khí”
“ta biết, cứ giả ngơ đi, ăn đi”
“dạ”
Sát khí ngày càng nồng hơn, càng tiến lại gần hai người họ hơn. Bất quá Nhan Nhược Bình lại khoái. Dạo này chẳng hoạt động, gân cốt muốn nhừ ra rồi, nếu họ là không muốn động chạm thì nàng cũng kiếm cớ ghẹo một tí cho vui ế mà. (bó tay)
“ái da, các bằng hữu tới ăn kẹo không, lại đây chơi, núp núp làm gì cho khổ không nè” – Nhan Nhược Bình ha hả cười. Bọn người đang núp bên lùm kia cũng hơi tái mặt, chỉ một cô nương trẻ như thế mà cảm nhận được họ sao. Chắc không, bên kia có một thanh y nam tử, chắc là người đó nói cho cô nương ta biết. Bọn người đó cũng chẳng muốn núp núp nữa, tất cả đều đồng loạt nhảy ra. Khoảng hơn 20 hắc y nhân.
“ngươi là Nhan Nhược Bình” – 1 tên hắc y nhân chỉ vào nàng
“ừ hử, huhuhu, Độc Nhẫn họ đáng sợ quá à” – Nhan Nhược Bình giả vờ khóc lóc nắm vạt áo núp sau Độc Nhẫn. Độc Nhẫn vốn biết ý tứ phu nhân mình muốn giỡn. Đi theo phu nhân lâu rồi, chả lẽ không biết điểm quái dị của phu nhân mình.
“phu nhân đừng sợ, thuộc hạ bảo vệ người”
“vậy mà ta tưởng là đôi phu thê ra đây hẹn hò, ai dè chủ tớ, hahaha, hay theo bọn ta đi, bọn ta sẽ cho ngươi hưởng thụ ngọt ngào vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp ấy rồi giết sau.” – tên hắc y nhân với những lời nói dâm tục làm Độc Nhẫn máu nóng nổi lên. Hắn rút trường kiếm sáng loáng ra, tiến thẳng vào bọn họ. Giết được chưa tới chục hắc y nhân, Độc Nhẫn cũng hơi chật vật một tí. Võ công của bọn hắc y này quả thật mạnh nga.
“các ngươi là ai?” – Độc Nhẫn lùi ra quát hỏi
“giết hắn ta trước, con nhỏ ngu kia sẽ chơi đùa hoan ái đã rồi giết sau” – tên cầm đầu bọn hắn y nhân ra lệnh
Vốn đang ngồi coi Độc Nhẫn tiếp khách. Ai dè nghe tới mình bị bắt hầu hạ xác thịt cái đám hôn đãn kia, lại bị chửi ngu, máu nóng truyền thẳng lên đại não. Đại não đối với mấy cái tình huống này hoạt động thật mạnh mẽ hết sức a. Nàng mặt đanh lại, ánh mắt băng lãnh, từ người toả ra nồng đượm sát khí.
“Độc Nhẫn, ra phía sau ta”
Nàng rút ra Ngọc tâm tiêu, đoạn khúc Tán hồn theo gió bay vút lên. Vốn lực thổi cũng rất nhẹ vì chỉ có khoảng mười mấy hắc y nhân, không xứng để nàng dùng hết nội lực. Nhưng đoạn khúc Tán hồn mười mấy năm về trước lừng danh một thuở trên giang hồ, quả đâu phải hư danh. Nay được nàng thổi ra cũng thập phần vang dội, bọn hắc y nhân có kẻ đã bắt đầu máu từ thất khướu chảy ra la hét chết trong đau đớn. Chết hết còn gì vui, không vận động được gân cốt. Nghĩ là làm, Nhan Nhược Bình cất ngọc tâm tiêu vào. Bắt đầu rút ra trường kiếm tiến thẳng vào bọn hắc y nhân. Nàng không giống như trước, nhanh gọn giết, lần này muốn đối đãi chu đáo với gân cốt của nàng đã lâu ngừng hoạt động. Nàng ra tay từ từ, chém từ từ, để bọn kia máu chảy nhưng vẫn con sức chém giết với nàng. Đây mới là trò mèo vờn chuột vui chớ. Nàng từ từ chặt 1 tay 1 tên nè……từ từ tới 2 tay…..rồi từ từ 1 chân…………từ từ nốt luôn chân kia. Giờ 10 khúc nhân côn la hét do đau đớn quá thể, nằm đó lay lất từ từ gặp lão Diêm. Hôm nay tâm tình vui nên tiếng la hét không ảnh hưởng tới cơn nhức đầu của nàng. Còn 5 nàng đặc xá điểm huyệt không hoá nhân côn bọn chúng. Nàng ngồi xuống, tay chống cằm suy suy nghĩ nghĩ. À há, phải thử lại cái cảnh tuỵêt sắc kì trước coi
“Độc Nhẫn cởi áo 5 tên này ra hộ ta”
“dạ” – Độc Nhẫn chẳng hiểu ra ý tứ gì nhưng thôi phu nhân ra lệnh thì cứ làm, hỏi nhiều không khéo phu nhân đau đầu thì khổ a
Áo của 5 tên hắc y nhân đó đã được cởi xong. Nàng rút trường kiếm ra quét nhẹ vào ngực tên thứ nhất và tên thứ hai. Lần lượt dùng tay tách da thịt chúng ra, máu ào ạt chạy ra, nàng móc ra hai quả tim của chúng một cách chậm rãi từ từ, cả hai trợn tròng mắt la hét thống khổ tới khi tắt thở. Mặt nàng tuyệt nhiên vẫn băng lãnh, hàn khí toả ra khiến mọi vật xung quanh cũng cảm nhận được, như muốn đóng thành tảng tảng băng, cười cứ như không cười, nhìn giống như một con ác quỉ địa ngục
Độc Nhẫn và những kẻ còn lại bật run cả người. Người này thật tàn ác mà, thật là a tu la đòi mạng mà. Nàng nở một nụ cười quỉ dị tàn ác quay qua 2 tên tiếp theo. Khoét một đường ngay bụng, dùng một tay tách hết da thịt khít chặt kia, máu cũng ùng ục chạy ra. Miệng mỉm cười, tay chỉ chỏ
“à há, đây là nội tạng bụng nè, ta giống bác sĩ phẫu thuật quá à, tuỵêt tuyệt”
2 tên này chết cũng chẳng sung sướng gì như hai tên kia. Bị hành hạ dã man tới hơi thở cuối cùng. Cảm nhân toàn bộ mùi vị đau đớn trọn vẹn tới giây phút cuối cùng.
Tên cuối cùng cũng là tên cầm đầu khi nãy thấy vậy đã run lên cực hạn, miệng van xin khôn nguôi: “tha mạng, nữ hiệp xin tha mạng………………….”
“hử tha mạng, ai đòi vui vẻ với ta?” – Nàng miệng mỉm cười quỉ dị nhìn hắn
“ta có mặt như mù, đã đụng vào nữ hiệp, xin tha mạng” – hắn miệng van nài
“hử, nói ta nghe xem nào, ngươi là ai?” – nàng vuốt nhẹ má của hắn
“ta là sát thủ do tiểu thơ Lâm tri phủ dùng tiền mua mạng của nữ hiệp a, nữ hiệp xin tha mạng” – hắn thật thà khai báo hi vọng được khoan hồng
“Lâm Phi Phi, tốt, ta sẽ không mềm mại với ả như lần trước” – Nhan Nhược Bình nghe tới đây thì hoả khí sung thiên, khuôn mặt không còn băng lãnh nữa, mà giờ là 5 ngọn núi lửa ập tới một lúc phun trào.
Nhan Nhược Bình vốn là người có máu mê bạo lực, tuy sợ ma nhưng lại mê coi mấy cái cảnh kinh dị nên trong đầu không có ý niệm khoan hồng gì gì đó. Nàng dùng trường kiếm khoét rỗng mắt tên hắc y nhân kia, cầm hai con mắt tung lên hứng xuống đã tay rồi mới chém vào cổ hắn, nhưng nàng mới nghĩ ra cách chém cổ mới, chém cái cổ không nên để nó lìa hết, mà lìa một nửa thôi, cái đầu cứ lắc qua bên phải xích qua bên trái lại trên cái cổ kia, lắc tới đâu máu ào ra tới đó, lắc qua lắc lại thiệt là đã mắt mà.