Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 4



“Chán quá, 4 tháng rồi, ngươi khi nào mới luyện xong hả, ngày nào cũng nghe ngươi thổi cái tiêu đó, ngươi thổi dở quá à, xuyên qua đây không phải ngồi nghe ngươi thổi tới thổi lui đâu, với lại ở đây chán quá, ngày nào cũng chỉ ăn rau, ta sắp chết vì ngán rồi” Cáo tinh nằm bên cửa sổ ve vẩy chiếc đuôi, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường hướng về thiếu nữ đang ngồi trên giường thổi tiêu. Thiếu nữ ấy chính là Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình nghe xong cũng chẳng hề tức giận, tỏ như lơ đãng, không thèm để ý tới lời nói móc xỉa mình, nàng vẫn tập trung cố gắng thổi. Thật sự thì nàng thổi đã có tiến bộ rất nhiều, với 4 tháng mà đạt được như thế thì thật không phải tầm thường. Lúc lâu sau, không nghe cáo tinh than vãn gì hết, nàng mỉm cười nhẹ, bước xuống giường, lại bên cửa sổ, 1 tay cầm lấy cái đuôi xoã tung, 1 tay xoa đầu nó.

“tối nay chúng ta đi ăn trộm nha”

Cáo tinh nhíu nhíu đầu lông mày, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tránh khỏi những cái sờ đầu, nhìn nàng đầy nghi hoặc:

“ăn trộm gì?”

“phải chuẩn bị kha khá tiền vắt lưng khi ra ngoài mới mặc sức chứ, đây là hoàng cung, là kho tiền đó, ta xuyên qua đây đã lỗ vốn rồi, phải kiếm chác lại gì chứ, sau khi xong chúng ta xuất cung ngao du luôn”

Cáo tinh trong mắt xuất hiện một tia hứng thú. Một người một cáo nhìn nhau cười gian.


Màn đêm khẽ buông xuống, lãnh cung vốn im ắng nay lại càng im ắng rợn người. Vì sao? Vì 2 kẽ hay cãi nhau trong phòng nay đã toạ vị tại một nơi nào khác rồi, cùng nhau thực hiện cái kế hoạch “trời long đất lỡ” được đề ra

Hai cái bóng, 1 người 1 cáo khẽ lướt dưới ánh trăng, cả hai đang đồng bước trên mái nhà thì một thanh âm vọng tới

“A a a a a a a a a a a a……”

1 tiếng thét vọng từ bên dưới lên khiến cả hai giật mình. Nhan Nhược Bình vốn dĩ bản tính tò mò, nay lại bị tiếng thét ấy làm cho cực kì tò mò thêm, nàng ngồi xuống, nhất 1 miếng ngói lên, ngó xuống. Hịên hữu trên khuôn mặt của nàng lúc này là con mắt chữ A, miệng chữ O. Cáo tinh nhíu nhíu chân mày: “gì thế, ngươi cái bộ dạng càn quái vậy?”

“hắc hắc, là phim cấp 3 đó mà”

“phim cấp 3” – cáo tinh nghe xong có chút tò mò không hiểu, liền ngồi xuống nhất 1 miếng gói lên ngó xem.

Bên dưới lúc này trên chiếc giường tràn ngập hương vị hoan ái nam nhân thể trạng cường tráng, đè trên người một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp đầy mê luyến, da dẻ trắng hơn tuyết, đôi gò bồng đảo to lớn đầy đặn phập phồng theo từng hơi thở, hai mắt nhắm hờ, miệng rên rỉ gợi tình. Nữ hết mình nam cũng tuyệt hết mình. Cả hai quấn chặt lấy nhau, vặn vẹo nhiều vị trí.

“um….um hoàng thượng, người thật tuyệt vời thiếp thật không chịu nỗi”

“ái phi cũng thập mĩ ngon, trẫm rất thích….hahaha”


Cả hai lại tiếp tục vặn vẹo quấn lấy nhau. Bên trên 1 người 1 cáo đôi má đỏ ửng lên, lần đầu tiên chứng kiến được chuyện XXOO này, sống động hơn cả tivi nữa. Nhan Nhược Bình thầm thốt: “trời ơi., là lão cha hoàng đế sao, già rồi vẫn gặm cỏ non, nhưng bất quá lão cha già mà thân hình cường tráng thật, hỏi sao cỏ non đó không cam tâm cho lão cha gặm, thật là già mà ham”. Nhan Nhược Bình bỗng đứng phắc lên.

“này coi đủ rồi, còn phải hành sự nữa, lão cha đang ở đây thị tẩm, vậy mấy cung khác sẽ vắng tanh cho coi, chúng ta hành sự thôi”

Cáo tinh luyến tiếc dời đi, đây là lần đầu tiên được học hỏi kinh nghiệm giao phối của con người, thật khác với súc vật nha. Cả hai bóng dáng tiếp tục phi người về hướng khác, đáp nhẹ 1 căn phòng. Bằng thủ thuật tinh nhanh, Nhan Nhược Bình điểm huyệt 1 trường bào nữ nhân và đánh ngất mấy nô tì trong căn phòng. Bên ngoài bọn lính bị mê hương của cáo tinh làm ngất xỉu.

“ngươi….ngươi là ai, dám lẻn vào phòng của bổn cung, người đâu người đâu?” – thanh âm run rẩy của trường bào nữ tử

“hắc hắc, bọn chúng gặp Chu công rồi, hét vô ích, làm ta điếc tai ta cắt lưỡi à, nơi đây tráng lệ thật nha, bà là ai vậy, nói mau?” – Nhan Nhược Bình mắt tràn ý cười đắc chí, ngồi trên ghế, rót 1 tách trà thưởng thức.

“ngươi…..đừng giết bổn cung, đây là Phượng Loan cung, bổn cung là đương kim hoàng hậu Tư Mã Thanh Phụng” – thanh âm càng thêm run rẩy, đôi mắt ngấn lệ đầy sợ hãi nhìn Nhan Nhược Bình.

“cung hoàng hậu sao, hắc hắc bất quá ta không giết bà nhưng có bao nhiêu vòng vàng trang sức kim ngân đem hết ra đây” – Nhan Nhược Bình thanh âm trong trẻo, êm tai vang lên từng chữ một, nàng bước tới giải huyệt cho Tư Mã Thanh Phụng. Nàng cầm tách trà dội lên mặt của một nô tỳ, nô tỳ giật mình tỉnh dậy, nét mặt run sợ nhìn Nhan Nhược Bình


“mau, đi lấy cho ta một bộ y phục nam tử, kêu người tới cứu là chủ nhân ngươi chầu diêm vương ngay”

Nhan Nhược Bình thích chí dòm nô tỳ kia chạy đi với hai hàng nước mắt. Không lâu sau, trên bàn trang sức trân quí được gói ghém trong 1 mảnh vải lụa trắng. Nhan Nhược Bình đón lấy bộ y phục trên tay của nô tỳ. Nàng lại điểm huyệt cả hai rồi nhàn nhạt bước vào bình phong trút xiêm y chắp vá ra thay vào một bộ lam y nhạt. Tóc cột nhẹ lên. Bước ra, Nhan Nhược Bình để ý bên cạnh giường có treo 1 thanh kiếm rất bắt mắt.

“ngươi không biết võ treo kiếm làm gì?”

“đây là kiếm tốt do phụ thân ta tìm được, ít bữa nữa sẽ đưa vào hàng cống phẩm cống qua Lãnh Long quốc”

Nhan Nhược Bình bước tới cầm trường kiếm đeo trên lưng, ở eo vắt lấy 1 miếng ngọc bội. Trông nàng tiếu sái lạ thường. Nàng tiến tới một tay đánh ngất Tư Mã Thanh Phụng, một tay với lấy bao bạch lụa rồi phi thân ra ngoài. Hai bóng dáng biến mất trong màn đêm.