Cổ Đạo Thần Ký

Chương 5: Kết bằng hữu



Lạc Tư Thần đứng vào hàng ngũ của Linh Quan Thượng Môn, đứng phía sau vị nam nhân kia, chờ tới khi trời tối thì buổi khảo nghiệm cũng kết thúc, trong hàng cũng nhiều ra thêm hai người khác. Quản sự tuyên bố " Khảo hạch năm nay tổng cộng có 3779 người tham gia, có 115 người được tiên môn thu nhận làm đệ tử". Nghe vậy mới thấy Linh Quan Thượng Môn khắt khe tới như thế nào, trong gần 4 nghìn người chỉ chọn ra lấy 3 người, Lạc Tư Thần có nghe phong thanh rằng vì quốc gia nơi y đang ở chỉ là một tiểu quốc gia không có mấy danh tiếng trên đại lục cho nên so với những nơi khác thì tỷ lệ số người có căn cơ cũng ít hơn nhiều.

Lạc Tư Thần đi theo nhóm người Linh Quan Thượng Môn đi tới một căn phòng được chuẩn bị ở trong hoàng cung, vị tu luyện giả đại diện cho Linh Quan Thượng Môn ngồi trên chủ vị nói " Các ngươi trước tiên thông báo tên tuổi cùng cấp bậc hiện tại cho ta để báo lại với tông môn".

Người đầu tiên là một thiếu niên mặt ngọc mày họa nhìn giống như nữ nhân, nhớ không nhầm thì người này khảo nghiệm ra nhị linh căn Kim và Hỏa, coi như là người nổi bật nhất lần này " Ta họ Nghê tên Hiên, năm nay 16 tuổi, hiện tại đạt luyện khí kỳ tầng 4". Vị kia nghe thì thầm gật đầu tán thưởng, là một mầm non tốt để bồi dưỡng " Tốt lắm, Nghê Hiên đúng không, ta nhớ rồi".

Người thứ hai chính là vị tam hoàng tử của quốc gia này, y cũng có nhị linh căn nhưng là Hỏa cùng Thổ " Tại hạ là Đông Phương Danh, 17 tuổi, hiện tại đạt luyện khí kỳ tầng 6". Không hổ là người tài bồi của hoàng thất, có lẽ từ sớm đã tu luyện rồi nên mới có thể còn trẻ mà đạt tới cảnh giới như vậy".

Người ngượng ngùng nhất ở đây lại chính là Lạc Tư Thần, so về linh căn y không bằng bọn họ, so về cấp bậc lại cành khó nói " Ta tên Lạc...Tùy Y Ngọc" y suýt thì nói nhầm tên thật của mình " Năm nay 15 tuổi, luyện khí kỳ tầng 2". Vị kia hơi nhướn mày lên nhìn, thủy mộc nhị linh căn, 15 tuổi luyện khí kỳ tầng 2 thì có chút yếu kém thật, nhưng nhìn khí chất của tiểu tử này không tồi, nếu đưa cho lão già kia bồi dưỡng có khi lại có kỳ tích xảy ra.

Vị tu luyện giả kia hoàn tất ghi chép hoàn bộ thông tin vào một miếng ngọc rồi làm phép khiến nó biến mất, Lạc Tư Thần vô cùng tò mò muốn học những thứ đó, làm gì có nam nhân nào không thích thú với mấy cái siêu năng lực đâu cơ chứ, y muốn mau chóng vào môn phái để được học những pháp thuật kỳ diệu đó. Người kia hoàn thành xong thì nói với ba người Lạc Tư Thần " Các ngươi quay lại gia môn thu thập lại từ biệt người thân đi, sáng sớm ngày mai quay lại nơi này, ta sẽ đưa các ngươi tới tông môn".

Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Đông Phương Danh là hoàng tử nên y hướng vào bên trong cấm cung đi vào còn Lạc Tư Thần và Nghê Hiên cùng nhau đi ra cổng cung, lúc tới đây người đông nghìn nghịt mà hiện tại không còn bóng của ai nữa ngoài binh lính gác cổng. Cả hai người gần nhue cùng lúc đứng lại không bước đi nữa, Lạc Tư Thần quay sang hỏi " Huynh cũng không muốn quay về sao?".

Nghê Hiên dùng đôi mắt đào hoa của mình khẽ liếc, càng nhìn càng thấy đẹp hơn cả nữ nhân " Ngươi không biết ta sao?". Lạc Tư Thần ngơ ngác lắc đầu, y xuyên qua, có rất nhiều chuyện cũng chưa biết hết. Đúng lúc này có một đám nam nhân đi nhanh tới, mở miệng ra là những lời khó nghe " Nghê Hiên ngươi đừng đi làm cái gì tu luyện giả, trở về Nguyệt Nhạc Lâu cho bọn ta ngắm đi".

Lạc Tư Thần khó chịu với thái độ của mấy kẻ đó, bọn chúng được nước lấn tới đi tới định chạm vào Nghê Hiên " Đại gia còn đang chờ ngày mua ngươi về nhà để hưởng thụ, ngươi vậy mà dám chạy mất?".

Lạc Tư Thần giơ tay định đánh mấy kẻ đó nhưng Nghê Hiên chặn tay y lại nói nhỏ " Ngươi đánh không lại bọn chúng đâu!", sau đó y kéo theo Lạc Tư Thần chạy trốn vào màn đêm, đám người kia đuổi theo hô lớn " Mau đứng lại, mau bắt bọn chúng lại!".

Qua vài dãy phố rồi trốn ở dưới gầm cầu mới cắt đuôi được bọn chúng, Lạc Tư Thần chống eo thở dốc, không nghĩ tới vị huynh đệ này vậy mà lại là nam kỹ ở kỹ viện, mặc cho cuộc đời đưa đẩy mà vẫn cố gắng cầu tiến tu luyện để thoát khỏi khốn cảnh, bảo sao lại không có gia môn để quay về. Nghê Hiên nhìn ánh mắt của Lạc Tư Thần liền hiểu y đang nghĩ gì " Người đừng nghĩ bậy, ta chỉ là bán nghệ không bán thân".

" À...ra vậy!" Lạc Tư Thần cười trừ cho bớt ngại ngùng, y nhìn xuống mặt nước êm ru trước mặt, y đã xác định sẽ không tiếp tục ở lại Tùy gia nên trước khi tới đây cũng đã thu xếp xong đồ đạc cả rồi, nếu không được tông môn nào nhận thì y cũng sẽ lang bạt thiên hạ, dù sao cũng giống như đi thám hiểm.

Tại Tùy gia, khi nghe người báo tin khẩn thì Tùy Khải Úy lập tức cho người lục tung nơi ở của Kỳ Y Ngọc nhưng không thấy người đâu, chứng tỏ tên phế vật đó đúng là đã có ý định rời đi, ông ta sợ vị kia nếu biết chuyện thì sẽ ngừng chu cấp của ông ta cho nên nhất định phải ngăn lại chuyện này. Nhưng sau khi biết Tùy Y Ngọc vừa ra khỏi cổng hoàng cung thì chạy mất tâm mất tích, ông ta điên đầu không ngồi yên được một chỗ, từ khi nào mà cái ngốc tử này lại trở nên thông minh như vậy " Cho người đứng canh ở ở cổng hoàng cung, sáng mai nó nhất định sẽ tới đó, ta phải ngăn nó lại trước khi bị tiên môn đưa đi".

Bộ truyện Cổ Đạo Thần Ký được tác giả đăng tải tại Noveltoon, đọc tại Noveltoon để ủng hộ và tương tác với tác giả.

Lạc Tư Thần nhìn mặt nước yên tĩnh mà lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, y lại nhớ tới người bạn trai của mình, không biết giờ này anh đang làm gì, khi phát hiện y qua đời, có phải hay không sẽ rất đau khổ. Khuôn mặt thiếu niên phản chiếu trên mặt nước là một người thanh tú, da trắng môi hồng, hai má bánh bao vẫn còn mang nét của tiểu hài tử khiến người khác muốn nhéo một cái, so với nhan sắc nguyên bản của Lạc Tư Thần thì Tùy Y Ngọc cũng chỉ như sao bên nhật nguyệt mà thôi.

Hai người cùng chung hoàn cảnh không có nơi để về cùng nhau ngồi dưới gầm cầu mỗi người một góc mà tu luyện một đêm, rạng sáng ngày hôm sau Lạc Tư Thần cùng Nghê Hiên đi tới cổng hoàng cung. Ngay khi y vừa bước chân tới đó thì nhau lập tức bị một đám người vây xung quanh chặn đường, Lạc Tư Thần hô lên " Các ngươi muốn làm gì?".

Một kẻ trong số đó lấy ra cây gậy, sau đó cả đám người đều lấy ra hung khí trong người ra " Đánh hắn, chỉ cần không chết, đánh tới ngất rồi đem đi". Nghê Hiên có thể cảm nhận được trong số này có một kẻ là luyện khí kỳ tầng 4 giống như cậu ta, nếu chỉ một mình Lạc Tư Thần tới mà nói thì nhất định sẽ bị bọn chúng đánh tơi bời nhưng Tùy Khả Úy lại không dự tính được việc tự dưng lại nhảy ra một cái Nghê Hiên này.

Đám người lao lên đều chỉ người bình thường, Lạc Tư Thần có chút khó khăn để né đòn của nhiều người cùng lúc như vậy, y cố gắng vận động linh khí trong người ra để đánh lại, linh khí bọc vào nắm đấm, uy lực gây ra so với nắm đấm bình thường quả là khác biệt rất nhiều, Lạc Tư Thần như được tiêm máu gà mà đánh đấm rất nhiệt tình.

Trong lúc đó Nghê Hiên chặn lại tên luyện khí kỳ tầng 4 kia cùng đánh với mình, khi hai người cùng bậc đánh với nhau thì việc thiên phú cao hơn sẽ giúp ích rất nhiều, Nghê Hiên dùng linh lực ngưng tụ hóa thành hành chục mũi kim nhỏ bay trong không trung rồi bắn về hướng của tên kia, cùng một linh căn nhưng phụ thuộc vào trí tượng tượng và khả năng của từng người sẽ tạo ra những chiêu thức khác nhau. Tên kia không ngờ tới lại có một chiêu này nên bị kim kia đâm vào mắt mà kêu la đau đớn. Lạc Tư Thần nhìn một màn này mà cảm thán vỗ tay " Đánh hay lắm!".

Vì không để ý nên Lạc Tư Thần bị một tên dùng gậy đập một cái cánh tay trái, y lập tức lấy lại tinh thần mà đá cho tên đó một cái, y là một nhà thám hiểm nhiều kinh nghiệm, cho nên cũng học qua một ít võ thuật, không phải cao thủ nhưng cũng sẽ không tới mức lung túng tay chân. Lần đầu được tận sức đánh người như vậy khiến Lạc Tư Thần vừa hơi run lên vì phản ứng sợ bị cán bộ đưa vào phường, vừa cảm thấy thỏa mãn sức lực trong người.

Đám người kia bị đánh cho chạy loạn đi, Lạc Tư Thần vỗ nhẹ lên vai Nghê Hiên " Đa tạ huynh ra tay giúp đỡ, sau này nếu có chuyện gì cần nhờ vả ta thì ta nhất định sẽ dốc hết sức để giúp huynh". Nghê Hiên rất có thiện cảm với Lạc Tư Thần nên vô tư nói " Tiện tay thôi, đệ đừng quá để trong lòng, sau này vào tông môn vẫn là nên hỗ trợ lẫn nhau, không bằng chúng ta kết cái bằng hữu đi".

Lạc Tư Thần từ khi xuyên tới lần đầu tìm được một người khá hợp tính nên y lập tức đồng ý " Được, sau này sau này chúng ta sẽ là bằng hữu!".