Cổ Đạo Thần Ký

Chương 91: Giao Đấu (Kết)



Thiếu niên hắc y đứng lên giữa chiến trường tan hoang, y thở dốc không tin được vào mắt mình, hàm răng nghiến chặt lại, hai mắt đỏ lên như ma quỷ một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, làm da trắng không huyết sắc của y giờ càng nhìn rõ hơn những đường gân và mạch máu nổi lên trông vô cùng đáng sợ.

Tẫn nhìn thân hình Lạc Tư Thần cháy đen rơi từ trên cao xuống, hắn điên cuồng bay tới đỡ lấy thi thể kia ôm vào trong lòng gào lên.

" Y Ngọc!! Đệ đệ!! Ca ca về rồi đây, đệ không được chết".

Tẫn sờ lên khuôn mặt không còn nguyên vẹn kia " Xin lỗi đệ, là ca ca không tốt, không bảo vệ được đệ".

Điều khiến hắn tiếc nuối nhất trên đời là bản thân không hề có linh căn để tu luyện, hắn từng ước chỉ cần có linh căn, cho dù là ngũ linh căn hay linh căn phế vật cũng được, hắn đều chấp nhận vì hắn muốn tu luyện, muốn bảo vệ đệ đệ mình.

Suốt bao năm lưu lạc, hắn học được một thân y thuật xuất quỷ nhập thần, về sau mới quyết định đi vào ma đạo, bởi hắn hiểu chỉ có sức mạnh mới có thể bảo hộ được những thứ hắn yêu thương.

Tẫn run rẩy lấy ra ngân châm, cố hữu bản thân bình tĩnh châm chuẩn xác lên từng huyệt đạo của Lạc Tư Thần " Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cách hồi sinh được đệ, ca ca bằng bất cứ giá nào cũng sẽ cứu được đệ.

Tẫn xoa đầu cái xác cứng đơ của Lạc Tư Thần " Ngoan, không cần sợ, có ca ca ở đây rồi", hắn gần như là vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy thi thể cháy đen kia vào lòng như ru ngủ.

Ngay lúc này, từ trong thân thể Lạc Tư Thần xuất ra một luồng sáng hào quang lấp lánh hoàng kim.

Ánh sáng hoàng kim sau khi thoát ra dần tụ lại một điểm, dần dần một người nam nhân tư thế đĩnh đạc không nhiễm bụi trần xuất hiện, tóc y nửa đen nửa trắng thả bay tự do trong gió biển lồng lộng, đôi mắt cũng nửa đen nửa trắng quỷ dị, trên trán có thêm ấn ký hoa sen tinh hảo hắc bạch phân biệt xen lẫn, y mặc y phục màu trắng đơn giản nhưng thoát ra khí chất không chút tầm thường.

Dung mạo khác hoàn toàn Lạc Tư Thần hay đúng hơn là Tùy Y Ngọc, dung mạo hiện tại chính là dung mạo ban đầu của Lạc Tư Thần trước khi xuyên qua, có thể nói là còn đẹp hơn ban đầu rất rất nhiều.

Vốn sau khi giúp Tùy Y Ngọc trả xong mối thù thì y đã hoàn toàn hồi phục lại linh hồn, có thể rời bỏ thân thể để tái tạo một thân xác mới của riêng mình nhưng Lạc Tư Thần ngại phiên phức nên mới chưa thực hiện, chỉ không ngờ người nhà của Tùy Y Ngọc lại phiền phức như vậy, nhân cơ hội này y xem như cắt đứt mọi thứ với thiếu niên này.

Tẫn nhìn linh hồn nọ thoát ra từ thân thể đệ đệ mình thì chính là không thể ngờ tới được.

Linh hồn Lạc Tư Thần từ mờ nhạt dần dần trở nên đậm đặc lên tới mắt người thường cũng có thể nhìn thấy, y đương nhiên nghe thấy những lười Tẫn nói với Tùy Y Ngọc khi nãy. Không ngờ Tùy Y Ngọc chịu bao khổ đau tới mức dùng linh hồn hiến tế để đưa y tới thế giới này giúp y trả thù vậy mà vẫn còn có người yêu thương y, chỉ là có chút quá muộn rồi.

Phần tình thương này thiếu niên kia sẽ không bao giờ biết tới.

" Ngươi là ai?" Tẫn chỉ vào Lạc Tư Thần hỏi.

Lạc Tư Thần phất tay gọi Huyền Tề quay lại phía sau mình, con chim khổng lồ có đầu rồng chậm chạp đáp xuống " Ta là ai không quan trọng, thấy phần tình thương ngươi dành cho Tùy Y Ngọc ta cũng nể tình nói cho ngươi một chút".

" Tùy Y Ngọc đã hiến tế linh hồn để triệu hồi ta tới, linh hồn y sớm đã không còn nữa rồi, loại hiến tế kia phải trả giá rất lớn, ta không biết tại sao y lại biết tới loại hiến tế tà đạo kia nhưng giờ không còn quan trọng nữa rồi, ta đã giúp y trả thù, giúp y sống một đời mà y mơ ước nhưng có lẽ tới đây thôi".

Lạc Tư Thần lại gần sờ lên thân thể y đã sử dụng bấy lâu nay, thật ra y cũng vô cùng không nỡ " Xin lỗi vì đã thân thể y bị tàn phá tới mức này".

Tẫn nghe xong mà cả người như sụp đổ hoàn toàn, hắn khóc như một đứa trẻ " Ta… Ta đã cố gắng như vậy, tại sao… Tại sao đệ lại ngu ngốc như vậy chứ?".

Lạc Tư Thần rũ mắt, y lấy túi trữ vật trên người thi thể kia ra, lấy ra một cuốn sách rách nát cũ kỹ đưa cho Tẫn rồi thu lại túi trữ vật vào bên người " Đây có lẽ là kỷ vật duy nhất mà Tùy Y Ngọc để lại, ta tìm thấy nó ở dưới gối trong phòng y, chỉ là sách hướng dẫn tu luyện cơ bản thôi, vật này giao lại cho ngươi".

Lạc Tư Thần rút lấy châm cài tóc của thi thể " Xin hãy cho ta giữ lại thứ này, ta cùng y cũng xem như đã có một thời gian gắn bó, ta không muốn quên đi y".

Nói xong y ngồi lên lưng Huyền Tề ra hiệu bay đi, Huyền Tề thật ra vẫn quen thuộc với khuôn mất của Tùy Y Ngọc hơn là Lạc Tư Thần hiện tại, nó không nỡ nhưng nó hiểu người trải qua cùng nó là Lạc Tư Thần không phải là Tùy Y Ngọc.

Tẫn vẫn ôm chặt Tùy Y Ngọc và cuốn sách cũ nát kia, ánh mắt hắn dõi theo nhất cứ nhất động của Lạc Tư Thần, hắn không chịu chấp nhận chuyện đệ đệ mình đã không còn nữa, hắn tự thuyết phục mình rằng Lạc Tư Thần chính là đệ đệ của mình.

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, hắn vẫn cười.

Lạc Tư Thần chính là đệ đệ hắn, hắn sẽ làm mọi thứ để giúp đệ đệ mình.

Một ngọn núi cao hiện giờ bị tán phá tới không nhìn ra hình dạng, nhiều mảnh vỡ rơi xuống biển tại thành rặng đá khiến cho cơn sóng đánh vào tạo thành âm thanh rào rạt bồi hồi.

Trận đánh này uy lực tới nỗi các quốc gia cách đó một đoạn rất xa cũng có thể nhìn thấy những biến đổi nơi bầu trời phía xa. Một số quốc gia ở gần nhất như Phùng Đô quốc thậm chí còn cảm nhận được từng đợt rung chấn khiến cho một số đoạn tường thành bị nứt gãy. Cây cối trong vòng ngàn dặm đều đổ rạp, hàng loạt những vết nứt dưới đất như mạng nhện dẫn đi khắp nơi.

Các môn phái lớn rất nhanh đều hay tin, rất nhiều cao thủ và tu luyện giả ở gần đều mau chóng chạy tới xem có chuyện gì nhưng chưa tới nơi thì trận đánh bên kia đã dừng lại, xem ra kết quả rõ, những cao thủ có thể đánh ra hiệu quả mạnh mẽ như vậy ắt hẳn rất nổi danh trên đại lục, bọn họ tò mò rốt cuộc là ai nổi ra xích mích.

Tẫn âm thầm mang theo xác của Tùy Y Ngọc rời đi theo một đường khác, khi đâm tu luyện giả tới đây thì ngoài đất đá lộn xộn tan hoang ra thì không thể tìm thấy bất kì ai hay thi thể nào.

Một tu luyện giả vuốt râu ngẫm nghĩ " Khi nãy thấy rõ ràng là chiêu Ánh Sáng Quang Minh nổi tiếng của Hạ lão tổ Hạ gia mà nhỉ, không lẽ ta nhìn nhầm rồi".

Một tu luyện giả khác cũng nói " Còn có chiêu Kình Ngư của Triệu Ngư trận, cũng là chiêu thức nổi tiếng của Hạ gia, ta còn nghĩ là cao nhân nào khiến cho Hạ gia phải dùng tới con át chủ bài kia nữa mà".

" Thật kỳ lạ, cái gì cũng không còn".

Một nam nhân cao lớn người đầy cơ bắp giọng nói khàn trầm nói thêm " Chắc hẳn là của người đã tạo ra chiêu chức cột nước phóng thẳng lên trời kia, nói thật cả đời ta tu luyện đã hai trăm năm chưa từng nhìn thấy chiêu thức nào tạo ra áp lực kinh khủng khiếp như vậy".

" Ước gì ta có thể được tận mắt chứng kiến cuộc giao đấu đó".

Lúc này tại Hạ gia…

Trưởng lão trông coi từ đường vội vã lao vào nghị sự đường.

Hạ gia chủ vỗ bàn tức giận, một bên tạ lỗi với khách nhân, một bên quát vị trưởng lão kia lễ nghi để ở đâu.

" Gia chủ không hay rồi, vừa rồi mộc bài của Hạ lão tổ cùng mười mấy đệ tử tự dưng bốc cháy".

" Cái gì!?".

Hạ gia chủ đi theo trưởng lão tới từ đường kiểm tra, nhìn một đám mộc bài cháy đen đổ xuống bàn khiến ông ta đứng cũng không vững nữa.

Hạ gia có được vị trí tam đại thế gia một phần là nhờ có Hạ lão tổ còn sống trấn thủ gia tộc nên các thế lực khác mới ái ngại không dám ra tay gây khó, hiện tại Hạ lão tổ đột nhiên chết đi, Hạ gia phải làm sao đây.

" Là ai có thể đánh bại được lão tổ cơ chứ, đến lão tổ của hai thế gia kia hợp lại cũng đánh không lại ngài, trừ phi bên đại môn phái giúp đỡ nếu không làm sao người sẽ chết, thậm chí tới nguyên anh cũng không còn để hồi sinh".

Trưởng lão ngập ngừng muốn nói " Ta nghe nói lão tổ lần này ngừng bế quan xuống là do đi trả thù cho đại tiểu thư Hạ Vũ Quyên".

Chuyện Hạ Vũ Quyên ông ta đã biết, vốn nghĩ chỉ là một thằng oắt mới lớn lão tổ sẽ xử lý nhanh gọn thôi, không ngờ tới sự việc sẽ biến thành hỗn loạn như hiện tại.

Hạ gia chủ nhíu chặt mày tới mức đường viền trên lồng mày hiển hiện rõ ràng " Lập tức phong tỏa tin tức Hạ lão tổ qua đời, không được cho bất cứ ai biết tới, kể cả người trong gia tộc".

" Tuân lệnh, gia chủ".

Tại Thanh Khâu…

Tử Vu đang tiếp nhận truyền thừa ở bí cảnh hồ tộc, y không hề biết bất cứ chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.

Không ai biết ngày hôm đó ở mỏm núi dẫn tới Thâm Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai đánh với Hạ lão tổ, là ai đánh với Hạ gia, tại sao không còn một vết của bất kì ai sót lại nơi đó.

Ngũ Hành Tông cũng đột nhiên nhận được một tin vô cùng khó tin, Tăng Xích trưởng lão qua đời không rõ tung tích, toàn bộ đệ tử dưới trướng của lão cũng mất hết tung tích.

Một trưởng lão với chức vị cao mất đi cũng khiến cho Ngũ Hành Tông náo loạn một thời gian để tìm người kế vị, ngày hôm đó xuống núi lão đi rất âm thầm, không hề nói cho ai là đi đâu làm gì nên hiện tại Ngũ Hành Tông sứt đầu mẻ trán đi tìm hung thủ sát hại Tăng Xích trưởng lão.

Người mất bình tĩnh nhất lúc này chính là Tăng Ngọc Ni, bà hay tin phụ thân mình qua đời đã đủ thương tâm, mấy ngày sau một lạ thư nặc danh gửi tới nói con trai bà cũng đã chết rồi, Tăng Ngọc Ni đau đớn tới sống không bằng chết.

" Ta chỉ muốn nói rằng Tùy Y Ngọc, con trai bà đã chết rồi, nhưng chắc bà vẫn nhớ mình có một đứa con trai khác nhỉ, chắc bà nghĩ nó sớm đã chết khi mới lọt lòng bị bà vứt bỏ trong rừng rồi đúng không, bà chắc những năm này sống dằn vặt lắm nhỉ?".

" Xác Tùy Y Ngọc bà đừng hòng có được, hãy sống cả đời trong hối hận và tội lỗi đi, bà tốt nhất đừng nghĩ tới việc chết, nếu không ta sẽ tới dày xéo mộ bà, cho bà chết cũng không yên đâu".

Tăng Ngọc Ni vốn có ý định tự tử nhưng đọc tới dòng thứ thứ hai bà há hốc miệng thở không ra, khóc cũng không xong, có thể nói là đau tận tâm can.

Chuyện đứa con đầu tiên sinh ra bị bà vứt bỏ Tăng Ngọc Ni xưa nay chưa từng nói với ai kể cả phụ thân hay phu quân bà, chỉ có một mình bà biết tới và sống dằn vặt suốt bao lâu nay, nhiều lúc bà cảm thấy có lỗi vô cùng, nghĩ ngợi đứa trẻ kia hiện giờ ra sao hay đã sớm chết rồi, nhưng bà sợ cảm giác tội lỗi đó nên đã cố thuyết phục bản thân rằng bà chỉ có một đứa con là Tùy Y Ngọc mà thôi, đứa trẻ kia coi như chưa từng tồn tại là tốt rồi.

Đọc dòng thư kia khiến bà cảm thấy như mọi bí mật tội lỗi đều bị người ta vạch trần, không khỏi tự hỏi tại sao người viết bức thư lại biết tới chuyện đứa con kia của bà, còn có…đứa con của bà đã chết.

Mọi người thân của bà đều đã chết, người kia biết tới sự tồn tại của đứa con đầu của bà, liệu có khi nào đứa bé đó bây giờ vẫn còn sống hay không.

Tăng Ngọc Ni cười bản thân, lúc này người thân duy nhất còn sống của bà lại là đứa trẻ bị bà vứt bỏ trong quên lãng, bà làm gì có tư cách đi tìm nó.

Bà chỉ có thể lựa chọn trừng phạt bản thân sống cả đời trong tội lỗi mà thôi.

" Tùy Y Tình, con biết không, khi đó cha mẹ đã tính toán đứa nào sinh ra trước sẽ đặt tên là Y Tình, là kết tinh tình yêu của cha mẹ…con có biết tên của mình đẹp tới thế nào không?.." Tăng Ngọc Ni khóc nấc lên, hai mắt đã sưng tới khó khăn mở được ra, bà lí nhí trong miệng không dám phát ra tiếng.

" Ta xin lỗi con…".