Giọng điệu của Mặc Diệu Dương đã có chút trầm thấp.
"Người chỉ ngồi ở trong xe chứ có mở cửa xe ra đâu mà gặp phải cướp bóc? Hơn nữa cho dù có gặp thì với thân thủ của Tiêu Quân mà còn phải e ngại mấy tên cướp vớ vẩn kia sao?"
An Đình Đình cười cười, nói: "Cái này cũng khó mà nói trước được, chẳng may đối phương người đông thế mạnh trong tay lại có vũ khí thì sao? Diệu Dương, nếu như Quân bị thương thì chắc chắn trong lòng anh cũng không dễ chịu mà."
Tiêu Quân hơi giống với hòa thượng ngốc không hiểu mô tê gì.
Đôi vợ chồng này sao lại lạ như vậy? Cũng chỉ là anh ta đi hay ở thôi mà lại có thể khiến bọn họ tranh luận lâu như vậy?
Hai mắt Mặc Diệu Dương đột nhiên trầm xuống: "Sao lại gặp phải những chuyện đó được."
An Đình Đình vẫn cười cười như cũ: "Sao anh có biết trước được mọi chuyện chứ”"
"Em..." Mặc Diệu Dương sắp tức bể phổi rồi.
Giỏi lắm An Đình Đình dám làm trái lại ý anh, rốt cuộc là có mục đích gì vậy.
Tiêu Quân thấy hình như có người nổi giận nên anh ta lại càng thêm không dám xen vào một câu.
Lúc này An Đình Đình mới ý thức được hình như Mặc Diệu Dương đã hiểu lầm ý tứ cô, cô đi lên vội vàng kéo cánh tay của anh lại sau đó hướng về phía trên lầu nói: "Ninh Thanh, cậu xong chưa vậy? Thời gian không còn sớm nữa nên cậu phải tới Lưu Thủy Uyển rồi, quy củ ở nhà tổ của nhà họ Mặc tớ đã nói với cậu rồi đấy."
Mạc Ninh Thanh vẫn luôn trốn ở đầu bậc thang nghe lén lúc này nghe thấy tiếng An Đình Đình gọi mình liền vội vàng lên tiếng sau đó chạy vụt vụt vụt xuống dưới lầu.
Cô nhảy nhót đi tới trước mặt Tiêu Quân, nói: "Anh Tiêu chúng ta đi thôi, chúng ta là khách thì nhất định phải tuân thủ theo quy củ của người ta, đi thôi, đi thôi, chúng ta cùng đi Lưu Thủy Uyển."
"Ây... Cái này... Đúng vậy, vậy được rồi." Tiêu Quân mơ mơ hồ hồ đáp ứng.
"Ha ha, đi thôi, tôi không biết đường nên anh nói cho tôi biết phải đi như thế nào nhé." Mạc Ninh Thanh nói xong thì giữ chặt tay của anh ta sau đó kéo ra ngoài.
Tiêu Quân không hiểu gì đã bị Mạc Ninh Thanh kéo ra ngoài rồi.
An Đình Đình quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ giận dữ vẫn chưa tiêu tán trên mặt Mặc Diệu Dương, nói: "Anh vẫn còn chưa nhìn ra à?"
Nhìn ra cái gì? Người đàn ông này còn đang ghen nên đâu để ý được nhiều như vậy.
Anh tỉnh bơ siết chặt năm tay lại rút tay ra khỏi khuỷu tay của cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy có lẽ em muốn tự mình đưa tiễn Quân." Nói xong liên quay người đi lên lầu.
"Ài..." An Đình Đình cảm thấy cánh tay của mình buông thõng xuống lúc này mới ý thức được, chết rồi, người đàn ông này ghen thật rồi, không phải anh lại tưởng rằng giữa mình và Quân có tư tình gì đấy chứ?
Thật là khiến người ta phải dở khóc dở cười!
Có đôi khi đàn ông ngây thơ quả thực cũng rất đáng sợ.
Cô suy nghĩ một chút, nhấc chân liên đuổi theo lên lâu.
"Diệu Dương, Diệu Dương... Anh nghe em giải thích đã." An Đình Đình đuổi kịp bước chân của anh.
Mặc Diệu Dương đứng ở cửa quay đầu lại lạnh lùng nói: "Giải thích cái gì chứ? Tiêu Quân vừa mới đi có lẽ lúc này vẫn chưa tới Lưu Thủy Uyển đâu, em mau đi đưa tiễn người ta đi, tốt nhất là đưa đến trên giường luôn."
"Anh..." An Đình Đình lời còn chưa nói hết thì người đàn ông kia đã mạnh mẽ đóng sập cửa lại.
An Đình Đình cũng tức giận rồi.
Sao người đàn ông này có thể như vậy chứ? Cái gì gọi là đưa đến trên giường luôn? Thực sự là... Không thể nói lý!
"Diệu Dương, anh mở cửa ra!" An Đình Đình đứng ở cửa ra vào gọi một tiếng.
Cô cũng đang tức giận đây, sao người đàn ông này lại đột nhiên trở nên nhỏ mọn như vậy.
Dùng sức đá cửa một cái, An Đình Đình hai tay chống nạnh, nói lớn: "Được lắm, bây giờ em sẽ đi đưa tiễn Tiêu Quân luôn đây, sẽ làm theo ý của anh thuận tiện đưa anh ta đến trên giường luôn."
Nói xong, cô quay người định đi.
Cùng lúc đó cửa phòng đột nhiên bị người bên trong mở ra.
An Đình Đình còn chưa kịp quay người lại thì vòng eo đột nhiên bị xiết chặt, có một cánh tay cứng như sắt vòng lấy eo của cô thật chặt dùng sức kéo cô vào trong phòng.
"Rầm!" Cửa phòng đóng sập lại một cách vô tình.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Diệu Dương trầm xuống, lạnh lùng nói: "Em thật sự muốn tiên anh ta đến trên giường hả? Được lắm, bây giờ anh sẽ ném em lên giường của anh trước."
Nói xong anh liền cúi người xuống ôm cô lên quay người đi về phía phòng ngủ chính.
Trên đường đi cũng không quan tâm tới người phụ nữ trong lòng la hét hay giãy dụa, anh đá cửa phòng ngủ bay ra ngoài đem vật nhỏ này quăng lên trên giường.
Nụ hôn triền miên, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu... Giày vò đến tận hơn nửa đêm!
An Đình Đình rất mệt, cả người không thể động đậy nổi nữa.
Mà người đàn ông kia dường như vẫn còn chưa thỏa mãn.
An Đình Đình không còn cách nào khác đành phải ôm eo của anh thật chặt, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: "Đồ ngốc, chẳng lẽ anh không nhìn ra Mạc Ninh Thanh có ý với Tiêu Quân à?”
"Không." Người đàn ông nhắm mắt lại nhưng hai tay anh lại không hề trung thực.
An Đình Đình tức giận không nhịn nổi nữa vươn tay ra đập lên tay anh, nói: "Để anh ta ở lại cũng là vì Ninh Thanh đã nói trước với em như vậy, cô ấy muốn em tạo cơ hội cho bọn họ cho nên em mới cực lực phản bác lại anh khăng khăng muốn giữ anh ta ở lại, anh không thấy lúc Mạc Ninh Thanh xuống lầu liền nhìn phản ứng của anh sao?”
”..." Lúc này Mặc Diệu Dương mới bình tĩnh lại được.
Cẩn thận nhớ lại một phen, hình như đúng là như thế.
Nhưng trong lòng anh vẫn chưa thư giãn xuống được.
"Nhưng có lẽ em cũng có thể cảm nhận được một chút."
"Cái gì?"
"Trong lòng Tiêu Quân... Vẫn luôn có em ”
".." An Đình Đình cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nếu như nói trước kia cô có thể cảm nhận được anh ta có ý đối với mình nhưng bây giờ cô đã là người nhà họ Mặc, là vợ của Mặc Diệu Dương... Tiêu Quân cũng không đến mức sĩ tình như vậy chứ?
Vợ của người khác mà anh ta vẫn cam tâm tình nguyện bảo vệ.
Mặc Diệu Dương quay đầu lại hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của cô, nói: "Anh thật sự rất sợ có một ngày em bị anh ta làm cảm động sau đó rời khỏi anh đi cùng anh ta."
Đôi mắt An Đình Đình chớp chớp mấy cái trong khung cảnh mờ tối này nhìn vô cùng sáng tỏ đẹp mắt.
Cô đem cái đầu nhỏ của mình cọ cọ vào trong ngực của người đàn ông kia, hỏi: "Vậy nếu em thật sự bị anh ta cảm động muốn rời khỏi anh đi cùng với anh ta thì anh sẽ làm thế nào? Anh có đồng ý không?"
Cô vừa dứt lời, bởi vì lúc này đầu của cô đang dựa vào trong ngực của anh nên cô không nhìn thấy được ánh mắt của Mặc Diệu Dương trầm xuống, lóe lên một tia độc ác.
Anh đột nhiên kéo cô lên, bàn tay giữ lấy cằm của cô cắn răng nghiến lợi nói: "Không có ngày đó đâu nên em đừng nghĩ tới làm gì, cho dù em có hối hận muốn rời khỏi anh thì anh cũng không quan tâm em muốn ở với ai đâu, chỉ cần em có ý định rời khỏi anh thì anh sẽ không buông tay, tuyệt đối không!"
Vốn An Đình Đình chỉ cho là chuyện cười nói ra thôi nhưng không ngờ người đàn ông này lại có phản ứng lớn như vậy.
Kể từ lúc đó, cô lại không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông kia tà ác nhếch miệng lên: "Bởi vì em vừa mới nói nói bậy nên anh nhất định phải trừng phạt em thật tốt."
Nói xong anh liền cúi đầu xuống hung hăng chặn đôi môi của cô lại.
Cái này, nhất định là người buổi tối có lòng tham không đáy mà...