Mặc Diệu Tuyết bị hỏi đến nghẹn họng, ấp a ấp úng mà trách móc.
“Em, em...em cúi đầu đếm đá khi nào chứ. Người ta...người ta đang suy nghĩ thôi.”
Con bé này mới sáng sớm đã chạy đến đòi đi Thuỷ Sam Uyển, chắc là mới từ Thuỷ Sam Uyển ra. Mặt ủ mày chau, đâu có giống với bộ dạng vui vẻ sau khi ôn lại chuyện cũ chứ.
Không đúng, trong đây chắc chắn có chuyện gì đó rồi.
“Không có?” Vẻ mặt Mặc Diệu Dương lộ ra sự không tin: “Nói dối trắng trợn.”
Mặc Diệu Tuyết bị nói trúng tâm sự, có chút giận dữ mà càm ràm: “Anh hai, anh thật là phiền quá đi, em đã nói là không có rồi mà.” Nói xong, liền nhấc chân chạy đi.
Mặc Diệu Dương đứng tại chỗ, âm thầm suy nghĩ. Cuối cùng, anh thu lại tất cả suy tư, đi vê phía Thuỷ Sam Uyển.
Trong một căn phòng nào đó trên lầu hai, Mặc Diệu Phong vẫn yên lặng chìm vào giấc ngủ.
An Đình Đình ngồi xổm bên giường, nắm lấy tay anh, thanh âm nhẹ nhàng, vừa giống như đang nói với chính mình, nhưng cũng giống như đang nói với Mặc Diệu Phong.
“Anh Phong, em phải làm sao đây? Anh dạy cho em đi, không phải anh đã nói muốn bảo vệ em cả đời sao? Bây giờ, sao anh không nói chuyện nữa. Anh Phong... em rốt cuộc phải làm sao đây?”
Những giọt nước mắt bất lực và mờ mịt men theo khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng trượt xuống. Từng giọt một đập vào mảnh ga giường trắng như tuyết, nhuộm lên từng đóa hoa thoát ấn thoát hiện xinh đẹp.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Thanh âm này trầm mà có lực, tuyệt đối không phải là tiếng bước chân của những người làm trong nhà có.
An Đình Đình vội vàng lau nước mắt trên má, cùng lúc đó, cánh cửa được mở ra, người bước vào là Mặc Diệu Dương.
An Đình Đình nhìn anh một cái, không nói câu gì, chỉ là lại thu tầm mắt về.
Mặc dù chỉ trong thời gian cô thoáng nhìn anh một cái, nhưng mắt của Mặc Diệu Dương đã phát hiện ra sự khác thường trên gương mặt cô.
Người đàn ông đi tới, đứng bên cạnh cô, dùng đầu ngón tay thon dài ngước chiếc cằm nhọn của cô lên, dịu dàng mà nhìn vào khuôn mặt cô.
Đôi mi dài của An Đình Đình khẽ rung lên vài cái. Sau đó, cô rũ tâm mắt xuống, giấu đi biểu cảm phức tạp trong đôi con ngươi long lanh như nước của mình.
“Khóc sao?” Giọng nói của người đàn ông vẫn ôn nhu như trước.
“Không có.” An Đình Đình khẽ nâng cằm lên, quay mặt đi.
Người đàn ông cười dịu dàng một cái, trêu chọc mà nói: “Rõ ràng là có, mà còn không thừa nhận.” Nói xong anh liền ngồi xuống bên cạnh An Đình Đình nói: “Tại sao lại khóc?”
An Đình Đình cắn môi dưới, miễn cưỡng, cố làm ra vẻ bình thường: “Không biết khi nào thì anh Phong có thể tỉnh lại.”
Người đàn ông im lặng một hồi, cuối cùng, anh vươn cánh tay dài của mình ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô.
An Đình Đình chỉ vùng vẫy một cách tượng trưng một lát, thì không nhúc nhích nữa.
Mặc Diệu Dương an ủi nói: "Yên tâm đi, anh ấy sẽ khỏe lại thôi, tin anh, lúc đó sẽ không quá lâu đâu.”
Trong phòng ngủ của An Đình Đình, trên chiếc giường lớn tràn đầy lãng mạn đó.
Cơ thể cường tráng của người đàn ông bao trùm trên thân thể mềm mại thơm tho của cô, từng đợt ôn nhu, từng đợt sóng gió...Môi và răng của hai người kê sát vào nhau, nước sữa hoà quyện, triền miên cả một buổi chiều.
Cuối cùng, An Đình Đình mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.
Mặc Diệu Dương lại mở mắt ra sau khi cô ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng xoay người, ôm lấy tấm lưng bất lực của cô. Trong căn phòng u tối, đôi mắt của người đàn ông lại sáng rực và sắc bén...
Khi màn đêm buông xuống, An Đình Đình tỉnh dậy, người đàn ông bên cạnh đã biến mất từ lâu rồi.
Ngơ ngác nhớ lại cảnh tượng buổi chiều hai người quấn quýt bên nhau, khuôn mặt lập tức nóng bừng như lửa đốt. Cô xoay lật cơ thể một cái, làm dịu cơn đau nhức ở lưng, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ sát đất, cô chìm vào trầm tư.
Đột nhiên, cô nghĩ đến, lúc này Mặc Diệu Dương đang ở đâu?
Ngô Đồng Uyển? Cốc Nhược Lâm? Dạ dày đột nhiên quẳn quại dữ dội. Sự xung kích quá mạnh, An Đình Đình không chịu nổi, vội vàng đứng dậy chạy về phía phòng tắm...
Vào bữa tối, An Đình Đình một mình qua loa gắp vài miếng thức ăn.
An Đình Đình đỏ mặt, nuốt xuống một ngụm cơm, nhàn nhạt nói: “Không có.”
Nhưng vừa nói ra, thì liền hối hận!
Chiều nay hai người đã ở trên lầu, ở cả một buổi chiều...Một nam một nữ ở chung một phòng, còn có thể làm gì chứ? Mà lúc này, cô lại nói không có.
Đây há không phải là có chút bịt tai trộm chuông sao?
Vội vàng đặt đũa xuống, cô nói: “Mẹ Dung, tôi ăn no rồi.” Sau đó, liền chạy lên lầu.
Mẹ Dung sửng sốt một hồi, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra một nụ cười hiểu biết.
Hai vợ chồng nhỏ này cuối cùng đã từ từ trở nên tốt hơn rồi. Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt...
Ngô Đồng Uyển.
Cốc Nhược Lâm đích thân xuống bếp, tự tay nấu một vài món mà Mặc Diệu Dương thích ăn, dọn sẵn lên bàn.
Sau khi Mặc Diệu Dương về, cô ta liền tiến lên nghênh đón.
“Diệu Dương, hôm nay về muộn vậy.” Cô ta bước tới, vươn tay cầm lấy chiếc áo khoác anh thay ra, rồi quay người đặt vào tay người làm.
“Ừm, có chút bận” Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng.
Cốc Nhược Lâm vẫn cười tươi như hoa, dịu dàng nói: “Chắc là đói lắm rồi đúng không, em cũng chưa ăn, nãy giờ đợi anh về đó.”
“Anh đã ăn bên ngoài ăn rồi.” Mặc Diệu Dương nói, sau đó lại như nghĩ tới gì đó, nói: “Đúng rồi, lần sau ăn cơm không cần đợi anh, anh không chắc sẽ về ăn cơm đâu.”
“.” Cốc Nhược Lâm sửng sốt, sau đó, cái miệng nhỏ bĩu lại đầy uỷ khuất, nói: “Hôm nay đích thân em xuống bếp nấu ăn cho anh đó.”
Mi tâm người đàn ông khẽ cau lại, Mặc Diệu Dương nói: “Anh ăn cơm với em.”
Nghe vậy, trên mặt Cốc Nhược Lâm lại đối thành nụ cười, thân mật mà khoác lấy cánh tay của người đàn ông, đi về phía nhà ăn.
Không biết Mặc Diệu Dương đã thật sự ăn rồi, hay là sao đó, mà cả quá trình không động đũa lấy một cái, chỉ nhìn Cốc Nhược Lâm ăn, thỉnh thoảng, còn nhàn nhạt nói một câu: “Ăn nhiều chút.”
Ăn tối xong, Mặc Diệu Dương đi vào thư phòng.
Cốc Nhược Lâm bước ra khỏi phòng tắm, liền đến thư phòng tìm anh.
Cô ta nhẹ nhàng nép vào sau lưng anh, thanh âm dịu dàng nói: “Diệu Dương, không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Hương thơm trên cơ thể người phụ nữ, còn có mùi sữa tắm nồng nặc kia, thoang thoảng xâm nhập vào khoang mũi của người đàn ông. Mặc Diệu Dương đột nhiên nhận ra, anh hình như không thích mùi vị quá nồng này cho lắm.
“Em ngủ trước đi, anh còn có chuyện chưa làm xong.” Người đàn ông khẽ di chuyển cơ thể mình, kéo giãn khoảng cách với cô ta.
Cốc Nhược Lâm sững người, đôi con ngươi đảo một cái, lại nói: “Anh có cảm thấy mùi trên người em rất quen không?”
“Vậy thì anh thích mùi nào? Ngày mai em sẽ đổi.” Cốc Nhược Lâm lại sáp cơ thể tới.
“Thanh đạm một chút.” Thật ra, Mặc Diệu Dương muốn nói, chỉ cần là Đình Đình thích, anh đều sẽ thích.
"Vậy được, ngày mai em sẽ đổi nhãn hiệu sữa tắm này.” Cốc Nhược Lâm nói xong, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Bây giờ, chúng ta vê phòng nghỉ ngơi được chưa? Người ta bận cả tối làm đồ ăn anh thích, có chút mệt rồi đó ”
Da thịt trắng nõn, cơ thể thơm tho, hơi thở thơm thoang thoảng... tất cả đều đang nói cho người đàn ông này biết cô ta đang muốn làm gì.
Tuy nhiên, trong lòng Mặc Diệu Dương chỉ cảm thấy buồn nôn.
Anh nắm lấy đôi tay không an phận của người phụ nữ, dùng một giọng điệu khuyên nhủ: “Nhược Lâm, em mệt thì về ngủ trước đi? Đợi anh bận xong chuyện trong tay rồi qua đó tìm em.”
Nghe vậy, Cốc Nhược Lâm lại bĩu môi, không chịu mà nói: “Không chịu, mỗi lần anh đều qua loa với người ta như vậy. Nhưng mà mỗi lần anh đều ngủ ở trong thư phòng. Chúng ta tổ chức hôn lễ cho đến nay đã là mấy ngày rồi, anh còn chưa động phòng qua với em nữa”
Cũng không biết mấy lời này, một người phụ nữ như cô ta làm sao có thể nói ra khỏi miệng nữa. Nếu đổi lại là An Đình Đình, bất luận thế nào cô cũng sẽ không khúm núm mà nịnh hót anh như vậy.
Vì vậy, sự chán ghét dưới đáy lòng người đàn ông này lại nhiều thêm một phần nữa.