Chuyện đã đến nước này thì An Đình Đình cũng không còn giả vờ uỷ khuất nữa, bởi vì cô thật sự là rất uỷ khuất đây.
Cô thu hết thần sắc trên mặt lại rồi nhàn nhạt cất giọng chất vấn, nói: “Giám đốc, tại sao tôi lại làm như vậy, không lẽ trong lòng cô không rõ sao?”
“An Đình Đình, tôi không hiểu cô nói gì hết!” Sắc mặt Lâm Tiêu Tương đột nhiên trở nên tái mét.
“Tối hôm qua khi tôi về nhà, mẹ tôi đã đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chính miệng nói với tôi, nói có người động tay động chân vào rượu của tôi..."
“Cô câm miệng!” Lâm Tiêu Tương cuống cuồng ngắt lời cô: “Ai mà biết cô có phải là ăn gì đó không sạch sẽ ở ngoài rồi đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi không chứ.”
Bà đây đợi chính là câu này của cô!
An Đình Đình lại mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mặt cô ta: “Vậy tại sao giám đốc Lâm lại nôn nóng sa thải tôi như vậy? Là do trong lòng cô hổ thẹn, hay là chột dạ sợ bị người ta phát hiện đây?”
“An Đình Đình, cô đừng mơ hắt được nước bẩn lên người tôi!” Lâm Tiêu Tương dời ánh mắt qua nhìn Tiêu Quân, sốt sắng nói: “Phó tổng giám đốc, bây giờ xã hội rất cởi mở, mấy chuyện như thiếu nữ bất lương ăn trộm trái cấm, tham ăn vật cấm cũng không còn hiếm gặp nữa.”
Đáy mắt Tiêu Quân loé nhanh qua một tia chán ghét, anh ta xé tờ báo cáo sa thải' đó đi rồi ném vào sọt rác.
“Chuyện này ngừng ở đây đi, tôi có thể nhìn ra đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
An Đình Đình uỷ khuất nhìn anh ta: “Vậy...phó tổng giám đốc, tôi sẽ không bị sa thải nữa đúng không?”
Tiêu Quân nở một nụ cười ấm áp, gật đầu nói: “Sẽ không đâu, cô ra ngoài làm việc trước đi.”
“Vâng.” An Đình Đình mãn nguyện quay người rời khỏi văn phòng.
Lâm Tiêu Tương bị chọc tức không nhẹ.
An Đình Đình này dám “ngỗ ngược" với mình, nếu như không có Tiêu Quân ở đây thì cô ta đã muốn tận tay bóp chết cô rồi!
Tiêu Quân lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, hỏi: “Tiêu Tương, cô rõ ràng là biết ông Mộ có sở thích ngược đãi thiếu
nữ mà cô cũng đưa Đình Đình đi tham gia bữa tiệc sao?”
Lâm Tiêu Tương âm thầm nuốt nước bọt, tự biện giải cho mình: “Có tôi đi cùng thì ai dám ra tay với cô ta chứ? Ông Mộ đó có không đứng đắn đến đâu cũng không đến nỗi không phân biệt được hoàn cảnh chứ?”
“Vậy chuyện ly rượu...
“Không có liên quan gì đến tôi hết!” Lâm Tiêu Tương vội vàng biện giải, cô ta hùng hổ vỗ ngực mình, nói: “Tôi và ông Mộ cũng uống loại rượu đó, sao lại chỉ có cô ta có vấn đề thôi, còn bọn tôi thì không sao chứ? Anh thật sự tin lời nói dối của con nha đầu đó sao?”
Tiêu Quân không muốn truy cứu chuyện này nữa, nhưng trước khi đi, anh ta còn buông lời cảnh cáo: “Lần sau nếu còn bữa tiệc như vậy thì đưa người của bộ phận quan hệ công chúng đi là được rồi. An Đình Đình là một cô gái tốt, căn bản không thể ứng phó được tình cảnh như vậy, cô hiểu chưa?”
Lâm Tiêu Tương bĩu môi, lộ vẻ tủi thân, gật đầu nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Sau khi Tiêu Quân rời khỏi, Lâm Tiêu Tương đột nhiên thu lại cái bộ dạng uỷ khuất đó, mà thay vào đó mà một vẻ âm độc.
*** Tháp là sản nghiệp dưới tên của Mặc Thị, tổng giám đốc là con của vợ nhỏ của Mặc Thị, nhưng cái chức phó tổng giám đốc này lại bị một người khác họ ngồi lên, dựa vào đâu chứ? Mỗi một người con nối dõi của nhà họ Mặc đều vô cùng ưu tú.
Còn không phải là vì tên Tiêu Quân này cũng là con riêng của vợ bé nhà họ Mặc sao!
Trong giới thế gia có rất ít người biết bí mật này, cho nên không có ai trong công ty này dám không phục vị phó tổng giám đốc này cả.
Mang theo thân phận giả mạo, ngay cả người phụ nữ mình thích cũng là hạng hèn mọn, hạ lưu.