Cốc Nhược Lâm đau khổ chờ ở sảnh lớn thật lâu, cho đến tận khi buổi tiệc kết thúc mà vẫn không thấy Mặc Diệu Dương trở về.
Cô lo lắng tìm tới Cốc Kiến Bân, nói chuyện này với anh ta.
Vẻ mặc Cốc Kiến Bân cũng rất khó hiểu. Anh ta nói: "Người phụ nữ kia chạy rồi."
"Cái gì? Ai chạy rồi?" Đầu tiên Cốc Nhược Lâm hơi ngơ ra, đến lúc nhớ ra được người chạy là ai thì đáy lòng lập tức vui mừng.
An Đình Đình chạy rồi? Chẳng trách Diệu Dương không có ở đây.
Cô ta đi thật rồi sao?
"Đừng vui mừng quá sớm." Cốc Kiến Bân nhìn nụ cười lộ ra trên mặt con gái thì thuận tiện nhắc nhở: "Bây giờ Diệu Dương đang dốc toàn lực tìm kiếm cô ta. Một khi tìm được..."
Đôi mắt to tròn của Cốc Nhược Lâm liền trừng lớn.
Cốc Kiến Bân nói tiếp: "Cảm giác mất đi mà tìm lại được sẽ làm cho đàn ông trân trọng gấp bội!"
Đôi mắt ông ta thâm thúy mà sắc bén, thông báo cho Cốc Nhược Lâm một tin tức nguy hiểm nào đó.
"Ba, ý của ba là... An Đình Đình cố ý chạy trốn?"
"Đúng thế." Cốc Kiến Bân vui mừng, đứa con gái đơn thuần của ông cuối cùng cũng thông suốt một chút.
"Cô ta cố ý chạy trốn, sau đó cố ý để cho Diệu Dương tìm được. Diệu Dương lại vì quyết định rời đi của cô ta mà từ đó càng trân trọng cô ta hơn..." Lời nói của Cốc Nhược Lâm làm cho chính bản thân cô cũng cảm thấy sợ.
Cô đột nhiên bắt lấy tay của Cốc Kiến Bân, van xin ông: "Ba, giúp con với. Con không thể để cho Diệu Dương tìm thấy cô ta được!"
"Con yên tâm, trong lòng ba cũng tính như vậy. Lát nữa ba sẽ tìm chú của con rồi cùng chú ấy thương lượng chuyện này." Cốc Kiến Bân vỗ vỗ mu bàn tay của cô, an ủi: "Việc này rất khẩn cấp, ba đi tìm chú bàn bạc. Con phải bình tĩnh, hôm nay con là nhân vật chính của nơi này đấy."
"Vâng, con biết rồi!" Cốc Nhược Lâm gật đầu.
Cốc Kiến Bân tìm tới Cốc Kiến Lâm, kéo ông ta qua một bên rồi ghé tai nói đầu đuôi câu chuyện với ông ta. Vẻ mặt Cốc Kiến Lâm đột nhiên nghiêm túc hẳn: "Như vậy thì trong lòng cậu hai nhà họ Mặc vẫn còn có người phụ nữ này."
"Chẳng phải sao, nếu không sao mọi việc lại kéo dài đến mức này."
"Anh yên tâm, chuyện này giao cho em xử lý." Trên mặt Cốc Kiến Lâm hiện lên một nụ cười u ám.
Cốc Kiến Bân nhìn ông ta, có hơi lo lắng: "Lỡ như chuyện này làm không cẩn thận, vẫn để cho cậu ta tìm được..."
"Yên tâm, em đang thực thi nhiệm vụ này. Cấp trên hạ cho em một lệnh mật, thành phố G đang có một đám phần tử khủng bố. Chúng cải trang thành tài xế để gây rối làm loạn, ảnh hưởng đến tính mạng và tài sản của người đân."
Cốc Kiến Bân chớp mặt, lộ ra nụ cười: "Đến lúc đó Diệu Dương tìm được cũng chỉ là một cái xác mà thôi."
Cốc Kiến Lâm nhếch môi: "Anh, chuyện này không thể chậm trể, em đi trước đây."
Cốc Kiến Bân gật đầu, nói: "Đi đi."
An Đình Đình đi thẳng tới sân bay, sau khi xuống xe thì đi tới cổng chờ máy bay.
Cho dù là ban đêm thì sân bay của thành phố vẫn có người đến người đi. Xung quanh đều là người đi xa, hoặc là về nhà, hoặc là nghỉ phép. Lần này An Đình Đình rời đi không mang thứ gì cả, chỉ mang theo chút tiền mặt, thẻ ngân hàng, thẻ căn cước, hộ chiếu và cả chiếc dây chuyền bươm bướm đã theo cô từ khi ra đời.
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên. Sảnh chờ của sân bay lập tức trở lên hoảng loạn.
Trẻ con khóc, phụ nữ la hét, đàn ông gầm lên giận dữ...
Tiếng súng lại không ngừng vang lên, người bị thương liên tiếp ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn nhà sáng bóng.
An Đình Đình cũng hoảng sợ, dựa vào cái ghế để che chở bản thân.
Tất cả mọi người đều rụt cổ không dám ngẩng đầu lên, sợ đạn sẽ bắt lên người mình.
Từ phía xa, tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên.
Tâm trạng lo lắng của An Đình Đình cũng được thả lỏng một chút. Nhưng ngay sau đó cô lai nghe tháy một tiếng vang thật lớn, giống như thứ gì đó nổ tung, làm cho thủy tinh ở sân bay vỡ tan nát.
Trời ạ! Cô gặp phải chuyện gì thế này? Một cuộc tấn công khủng bố hay là các phần tử khủng bố tụ tập giết hại tính mạng của người dân?
Lúc đi ra ngoài chắc không xem giờ, cho nên mới xui xẻo thế này!
Trốn chạy để khỏi chết lại gặp tình cảnh phải mất mạng, đúng là xui đến tận cùng.
An Đình Đình vô cùng ảo não, lúc này, trong sảnh lớn dường như đã yên tĩnh trở lại, cũng không còn âm thanh súng đạn gì nữa. Chẳng lẽ người xấu đều rút lui rồi?
Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Thình lình thấy một họng súng đen như mực đang chĩa thẳng vào mình.
Cô thậm chí còn quên cả tránh né, trong lòng đột nhiên nghĩ tới, dường như cuộc đọ súng này đã được âm mưu sẵn.
Mắt cô trừng lớn, thời gian giống như ngừng lại.
Tai còn nghe được âm thanh hô hấp của bản thân, một tiếng lại một tiếng xuyên vào màng nhĩ.
Cô thấy ngón tay nắm cò súng kia chậm rãi di chuyển.
Một phát này nhất định là sẽ thẳng tới trán, mất mạng tại chỗ.
"Nằm xuống!"
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói mạnh mẽ của một người đàn ông.
Ngay sau đó, Anh Đình Đình liền cảm thấy bị người ta hung hăng đẩy một cái từ phía sau. Cô không kịp đè phòng, cả người nghiêng sang một bên, trán đập vào thành ghế cứng.
Trước khi lâm vào hôn mê, cô nghe được tiếng súng vang lên, mà người đàn ông đứng sau đã cứu mình thì phát ra một tiếng gầm nhẹ...
Mặc Diệu Dương lái xe phóng thật nhanh trên đường cái.
Điện thoại vang lên, là Quý Đình Kiêu.
"Chuyện sân bay xảy ra cuộc đọ súng, tôi đã điều tra rồi. Thiển Thiển cũng bay vào thời gian đó... Diệu Dương, Đình Đình cô ấy... có khả năng xảy ra chuyện rồi."
"Khốn khiếp!" Mặc Diệu Dương giận dữ mắng một tiến rồi ném điện thoại sang một bên.
Anh đạp mạnh chân ga, xe giống như là tia chớp lao về phía trước, những chỗ đi qua đều để lại tiếng gầm rú choi tai.
Xe dừng lại, Mặc Diệu Dương xuống xe đi thẳng tới sảnh chờ của sân bay.
Mạnh Yến San đã dẫn đội phong tỏa hiện trường, thấy Mặc Diệu Dương thì vẻ mặt nghiêm trọng ra ngênh đón.
"Diệu Dương, chúng tôi vẫn đang điều tra những người bị thương và đã chết ở hiện trường... Tạm thời vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của cô An." Mạnh Yến San nghĩ nghĩ, rồi nói: "...Có lẽ, cô ấy còn sống!"
Mặc Diệu Dương liền chạy vào bên trong.
Mạnh Yến San chú ý tới sắc mặt của anh rất đáng sợ, còn mang theo sự tàn nhẫn, quyết giết hết tất cả. Trong lòng cô liền than thầm một tiếng không ổn. Cảm xúc của anh bây giờ không chừng cái gì cũng có thể thử trong lúc tuyệt vọng.
Cô không nghĩ ngợi thêm mà đuổi theo: "Diệu Dương, anh tỉnh táo một chút... Cô An không có việc gì đâu... Diệu Dương..."
"Cô bảo tôi bình tĩnh?" Mặc Diệu Dương gầm lên một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh. Anh quay lại nhìn Mạnh Yến San, lần đầu tiên trong đời lộ ra vẻ mặt này.
"Bây giờ cô ấy chưa rõ sống chết, cô bảo tôi làm sao mà bình tĩnh? Còn nữa, cảnh sát các người làm ăn kiểu gì thế! Bắn súng xảy ra lâu như vậy mà sao chậm chạp mãi không tới..."
Bước chân của anh quá nhanh, Mạnh Yến San phải chạy mới có thể đuổi kịp. Cô vội vàng giải thích: "Những người kia đã sớm có âm mưu, trước khi vào sân bay đã tắt hết tất cả camera và các thiết bị thông tin trong vòng một trăm dặm đổ lại. Cho nên chúng tôi nhận được tố cáo thì đã là nửa tiếng sau khi chuyện này xảy ra."
Sân bay quốc tế của thành phố G quả thực rất rộng, nhân viên bị thương vô cùng nhiều, Mặc Diệu Dương không nhìn đến.
Bên tai đều là tiếng kêu khóc thống khổ mất đi người thân cùng với tiếng rên rỉ của những người bị thương.
Hàng loạt xe cứu thương cũng đổ tới, tất cả các lối ra vào đều bị phong tỏa.
"Diệu Dương, tin tưởng tôi. Tôi có dự cảm là An Đình Đình không sao cả. Anh cứ bình tĩnh trước đã."
Tuy Mạnh Yến San tự dưng bị anh lớn tiếng quát, nhưng cô cũng không tức giận. Cô biết, Mặc Diệu Dương là vì quan tâm tới An Đình Đình, cực kỳ cực kỳ lo lắng cho cô ấy.
Vì cậy cô có thể hiểu được tâm trạng của anh.
Mặc Diệu Dương cũng tỉnh táo lại một chút, anh gật đầu nói: "Chỉ mọng vậy. Tôi tới phòng camera giám sát, cô cho tôi mượn vài người."
"Được." Mạnh Yến San biết anh tới đó làm gì nên cũng không hỏi nhiều mà sắp xếp năm người đi qua cùng anh.
Trong phòng giám sát, mười mấy máy thì có mười mấy cái màn hình tương ứng. Mặc Diệu Dương để nhân viên công tác chỉnh lại đến đoạn thời gian mà An Đình Đình xuất hiện.
Thị lực của Mặc Diệu Dương cực kỳ tốt, tư duy nhanh nhẹn bắt đầu vận hành. Một mình anh nhìn chằm chằm vào mười mấy cái màn hình, đôi mắt chim ưn quét qua đã có thể nắm giữ đại khái nội dung.
Những người còn lại chỉ có thể theo dõi hai màn, thêm một cái cũng không được.
Qua chừng nửa tiếng, bóng dáng mảnh mai kia liền lọt vào tầm mắt anh. Mặc Diệu Dương lập tức bảo bọn họ tắt hết các màn hình khác lại, dồn toàn bộ lực chú ý vào màn hình của camera giám sát này.
Cô gái bên trong camera mặc dù cúi đầu, bước chân gấp gáp những mà chỉ cần nhìn qua vóc người và dáng vẻ là anh có thể nhận ra cô chính là An Đình Đình.
Thấy cô khi gặp nguy mà không loạn, vẫn có thể bảo vệ mình thì trong lòng anh cũng có chút vui mừng, chí ít còn biết phải bảo vệ bản thân thế nào.
Sau đó không lâu, trong màn hình xuất hiện một người đàn ông, chẳng những cứu được An Đình Đình mà còn ôm lấy cô đang hôn mê lên. Còn hai người đi tới đâu, hiện tại ở chỗ nào thì không biết được rồi.
"Dừng một chút." Mặc Diệu Dương nhìn vào màn hình giám sát, vẻ mặt nặng nề mấy phần.
Màn hình được nhân viên công tác dừng lại đến cảnh của người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia.
Nhưng vì video không được rõ ràng, cộng thêm mũ lưỡi trai của anh ta đè xuống rất thấp, cho nên không thể thấy rõ được ngũ quan và gương mặt của anh ta.
Mặc Diệu Dương đứng dậy, chỉ vào màn hình nói: "Chụp lại tên này, rồi đưa cho Tiêu Quân để anh ta thông qua máy phân tích số liệu tìm ra gương mặt."
"Vâng."
Ngoài mặt Tiêu Quân là phó tổng giám đốc của công ty *** Tháp, trên thực tế anh ta còn có một thân phận hiếm người biết, chính là cao thủ máy tính. Khôi phục số liệu, đánh cắp cơ mật, hack trang wed... không gì là anh ta không thể làm, chỉ có bạn không nghĩ tới mà thôi.
Có điều Mặc Diệu Dương che giấu thân phận của anh ta, chuyện này ngay cả đám bạn của bọn họ cũng không có mấy người biết.
Hiện trường vẫn còn đang cứu chữa cho nhân viên bị thương.
Mạnh Yến San tự mình dẫn người hỏi thăm một số người có mặt chứng kiến, tiếp tục khẩn trương tiến hành lục soát tìm kiếm.
Trong một góc, một cô gái chầm chậm tỉnh lại. Cô xoa xoa đầu, trên gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ sợ hãi. Thật ra cô không bị thương, chỉ là bị kinh hãi một chút thôi.
Dưới chân đạp vào một vật thô cứng, ma sát trên đất phát ra tiếng "ken két".
Cô tò mò ngồi xổm xuống nhặt thứ đó lên.
Là một sợi dây chuyền.
Dây chuyền có hơi cũ, ở giữa còn có một mặt dây chuyền có hình bươm bướm. Màu sắc của mặt dây chuyền cũng bị mài đi, có chỗ còn bị gỉ.
An Giai Kỳ không thiếu đồ trang sức quý báu, nếu đổi lại là lúc trước thì cô nhất định sẽ vứt nó qua một bên, thậm chí trên mặt còn lộ vẻ khinh thường. Nhưng lần này cô lại cầm nó trong lòng bàn tay, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì.
Sợi dây chuyền này sao nhìn lại quen mắt đến vậy? Hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Cô nhanh chóng lục lại trí nhớ, trong đầu xẹt qua cảnh An Đình Đình đeo sợi dây chuyền này lướt qua mình. Thứ này là của An Đình Đình.
Nói như vậy, hôm nay An Đình Đình cũng tới sân bay?
Vậy cô ta có xảy ra chuyện gì không? Hay là đã bi phần tử khủng bố bắn chết rồi? Nếu thật là vậy thì sao cô phải chịu khổ chạy tới cái nơi quỷ quái kia chịu sự khống chế của người khác.
Cô cầm sợi dây chuyền, nhìn bốn phía xung quanh. Mặt dây chuyền trong tay lóe một cái, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
"Cô này."
Đột nhiên có một âm thanh gọi cô.
An Giai Kỳ tò mò quay người lại xem xét, thì ra là một ông chú chừng trên dưới năm mươi tuổi.
Cô nghi ngờ hỏi: "Chú đang gọi cháu à?"
Ông chú kia cười nói: "Đúng vậy, sợi dây chuyền trong tay là của cô à? Có thể cho tôi mượn xem một chút không?"
An Giai Kỳ từ trong lời nói của ông ta nghe ra được chút manh mỗi.
Dường như là cầu khẩn, còn mang theo cả chút tôn kính. Tại sao ông ta lại phải dùng giọng điệu tôn kính để nói chuyện với mình? Với lại, lúc nãy cô nhặt sợi dây chuyền này lên thì có nghiên cứu qua, thứ này cũng chẳng có giá trị mất, nhiều nhất chỉ đáng giá hơn ba trăm nghìn thôi.
Vì một thứ rẻ tiền mà ông ta lại phải dùng giọng điệu "tôn kính" à.
Đầu óc An Giai Kỳ nhanh chóng hoạt động, nhưng mà tay lại đưa tới, còn nói thêm: "Cho chú nhìn một chút cũng được. Nhưng thứ này chú nhất định phải trả lại cho cháu, nó có ý nghĩa rất quan trọng đối với cháu."
Người đàn ông kia vừa nghe đến chứ "ý nghĩa quan trong" thì trên mặt lại thêm mấy phần kính sợ...
Chính xác mà nói thì An Đình Đình bị xóc đến tỉnh lại.
Lúc cô tỉnh lại thì phát hiện ra hai tay bị trói lại sau lưng, mắt cũng bị bịt kín. Mùi hương tràn vào mũi cho cô biết mình đang ngồi trong một chiếc xe hơi.
Còn về phần trên xe còn ai, cô bị đưa đến đâu thì không biết được!
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhớ lại một giây trước khi ngất đi, bên tai nghe được giọng của một người đàn ông. Anh ta nói: "Nhanh nằm xuống", sau đó cô không còn biết gì nữa cả.
Nói như vậy là mình được một người đàn ông cứu.
Nhưng mà người cứu mình giờ có ổn không? Mà hiện tại cô đang bị ai bắt? Là đám phần tử khủng bố kia sao?
An Đình Đình không quan tâm bên cạnh mình có người hay không, cô muốn vùng vẫy hai tay, nhưng mà sợi dây thừng kia thắt quá chặt, không thể nói lỏng được ra chút nào.
Đột nhiên một hơi thở nồng đậm thổi tới phía cô.
Bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cảm giác được nhất định có người đang tới gần mình.
Quả nhiên đã cảm nhận được bên cạnh có người ngồi xuống. Chính xác mà nói thì là một người đàn ông. Ngay sau đó, cằm của cô liền bị một bàn tay nắm lấy.
"Người đẹp cuối cùng cũng tỉnh rồi à."
Lúc giọng điệu không đàng hoàng, còn mang theo vài phần khinh bạc vang lên thì trong lòng cô đột nhiên giật mình.
Là anh ta! Chính là tên đàn ông ghê tởm đã quấy rối cô ở sân sau Thủy Sam Uyển vào cái đêm anh ta xông vào biệt thự nhà họ Mặc. Nhưng mà sao âm thanh này lại có vài phần tương tự với cái người đã nói "Nhanh nằm xuống" kia.
"Là anh?" An Đình Đình nhướn mày.
An Đình Đình nói xong câu đó thì người đàn ông kia đột nhiên dịch cơ thể lại.
Cô theo bản năng muốn trốn ra phía sau giận dữ mắng một tiếng: "Vân Diệp!"
Ngay sau đó, cơ thể ấm nóng của anh ta mạnh mẽ dựa vào, giọng điệu vẫn mang vẻ lười nhác, ngả ngớn như cũ.
"Cô gái còn nhớ tên tôi à? Xem ra trong khoảng thời gian này nhớ nhung tôi không ít nhỉ!"
Trêu ghẹo một cách ***!
An Đình Đình cắn chặt răng, hừ một tiếng: "Nằm mơ đi!"
"Thật sau? Tôi lại muốn xem xem có phải hôm nay đang nằm mơ không!" Nói xong, hai tay như kìm sắt của anh ta dùng lực kéo mạnh bả vai cô, làm cho cả người cô nằm gọn trong lòng mình.
Mắt An Đình Đình bị bịt kín, không nhìn được gì hết, lại thêm hai tay bị trói đằng sau lưng, cơ thể bị lực tác dụng, mất đi trọng tâm, cả người liền ngã vào trong ngực Vân Diệp.
Trong mũi đột nhiên tràn ngập hơi thở nam tính, cả người cô lập tức luống cuống. Cô giãy dụa, la hét: "Tên khốn khiếp, đi chết đi... thả tôi ra."
Vân Diệp nhếch đôi môi gợi cảm, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của người phụ nữ trong lòng mình thì nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn. Anh ta chẳng những không buông cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
"Người đẹp, xem bộ dạng không nhịn nổi của cô kìa, mê luyến ngực của tôi vậy sao?"
Giọng điệu của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô, hơi thở nóng rực phả lên trên mặt cô. An Đình Đình liền tức giận rồi, cô thề, nếu hai tay mà được tự do, cô nhất định sẽ tự tay xé nát anh ta.
"Anh... vô sỉ!" Cả người cô cứng ngắc, lên giọng cảnh cáo: "Anh biết tôi là ai không? Tôi cảnh các anh, nếu anh mà dám đụng đến cộng lông chân của tôi thì cả nhà anh sẽ không được chết tử tế đâu!"
"Ồ? Vậy sao!" Ý cười trên khóe mắt Vân Diệp lại càng sâu hơn.
"Vậy người đẹp, nói cho tôi biết cô là thần tiên phương nào? Để cho tôi được ngưỡng mộ một chút." Anh ta nói, tay còn lướt qua gương mặt của cô, ép cô quay mặt về phía mình.
An Đình Đình không thể động đậy, cũng không thể giãy dụa. Tên khốn đáng chết này lại dám cợt nhả với cô nhiều lần như vậy.
Cô cắn môi, lời nói rít ra từ kẽ răng.
"Tôi là mẹ anh!"
Trước giờ An Đình Đình không mắng chửi người, càng không nói lời thô tục. Nhưng mà lần này cô thật sự bị chọc tức đến phát điên rồi. Cô cũng không biết là sau khi vừa mắng xong câu này thì mấy người ngồi phía trước đều giật mình thấp thỏm.
Cô nàng này đúng là mạnh mẽ, dám mắng cả đại ca của bọn họ? Xem ra tình cảnh của cô nàng này sẽ rất thê thảm rồi.
Nào ngờ, Vân Diệp bị mắng xong không những không giận mà còn cười.
Đầu tiên anh ta sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì lập tức cười ha hả. Từ lớn đến bé, đây là lần đầu tiên anh ta được tận mắt thấy, tận tai nghe có cô gái dám mắng chửi mình.
Cô gái này đủ mạnh, đủ cay, anh ta thích!
Vân Diệp đột nhiên hung hăng hôn lên mặt cô một cái, sau đó cười phóng khoáng: "Cô gái, anh đây càng ngày càng thích em đấy!"
An Thiển Thiên tức giận, nhấc chân muốn đá anh ta.
Nhưng mà người này nhanh tay lẹ mặt, dôi chân dài dùng sức đè lại, đặt chân cô ở dưới đùi của anh ta.
Cô kìm nén bực bội, nhưng không làm sao lấy chân ra khỏi cái tên khốn khiếp này. Cô thở hổn hển nói: "Tôi cảnh cáo anh, thả tôi ra."
Người đàn ông nhếch môi, nghiền ngẫm nói: "Nếu tôi không thả thì sao?"
An Đình Đình hít sâu một hơi, hung tợn nói: "Tôi sẽ giết cả nhà anh!"
"Ha ha.. ha ha..." Vân Diệp giống như là nghe được một câu chuyện cười vậy. Anh ta nói một cách không đứng đắn: "Thế thì phải xem cô có bản lĩnh này không rồi."
Nói xong không để ý tới vẻ sững sờ của An Đình Đình, anh ta dùng tay xé vạt áo trước ngực cô.
"A..." An Đình Đình liều mạng giãy dụa, nhưng lại không có chỗ để trốn.
Cảm nhận được tên kia muốn tiến vào bên trong quần áo của mình, cô hít sâu một hơi rồi giơ chân lên, cũng không biết đá vào chỗ nào, dù sao cô cũng đã dùng hết sức rồi.
Chỉ nghe thấy tên đó rên lên một tiếng, mà sự ràng buộc trên người cũng biến mất. Cô vội vàng co về một bên, cả người đều trong tình trạng đề phòng.
Lại có âm thanh từ phía trước truyền tới: "Đại ca, anh không sao chứ?"
"Không sao." Giọng nói của Vân Diệp đã khôi phục vẻ hoang dã man rợ.
"Chảy máu rồi, bây giờ dừng xe, cầm máu cho anh trước đã."
"Không cần, chỉ là vết thương ngoài da, nó sẽ nhanh chóng ngừng lại thôi." Dường như Vân Diệp không có để chuyện này vào trong lòng.
An Đình Đình cau mày nghe cuộc hội thoại của họ.
Anh ta bị thương rồi? Còn chảy máu? Chỗ nào bị thương, vì sao bị thương? Đã bị thương mà vừa rồi còn kéo qua kéo lại với cô?
Đột nhiên cô nhớ tới trước khi ngất xỉu ở sân bay, có một người đàn ông đứng sau lưng đã đẩy cô, sau đó cô nghe được một tiếng kêu đau. Chẳng lẽ tên này vì cứu mình, vết thương trên người anh ta...
Mặc dù trong lòng hoài nghi nhưng cô cũng không hỏi tới.
Cho dù anh ta cứu mình thật thì bây giờ trói mình lại thế này thì cũng không lịch sự. Đây là đang tính toán điều gì? Ấn tượng về anh ta trong lòng cô vẫn kém như thế!
Có điều sau đó cái tên này lại an phận hơn nhiều. Có lẽ là do trên người có chỗ nào đang chảy máu cho nên không dám tiếp tục trêu chọc cô. Mà An Đình Đình cũng ngồi ngay ngắn trong một góc, cố gắng không phát ra âm thanh gì. Miễn gây sự chú ý cho cái tên cặn bã này, lại mang đến cho mình phiền phức!
Xe vẫn cứ lắc lư trên đường, không biết muốn lái tới đâu.
An Đình Đình đã trải qua quá nhiều nguy hiểm nên đã sớm mệt không chịu được. Chẳng mấy chốc, cô liền ngủ thiếp đi.
Ngay khi cô đang nửa tỉnh nửa mê thì dường như xe đã ngừng lại.
Phía trước vang lên âm thanh mở cửa xe, sau đó nghe được người kia mở cửa sau xe ra.
"Đại ca, xuống nghỉ ngơi chút đi."
"Ừm." Vân Diệp nhẹ nhàng lên tiếng.
An Đình Đình vẫn duy trì tư thế ban đầu, không nhúc nhích, giả bộ như mình vẫn còn đang ngủ say. Mặc dù bây giờ cô không thấy gì cả nhưng mà cô có thể cảm giác được sau khi tên kia xuống xe có quay qua nhìn cô vài lần. Có lẽ là do thấy mình đang ngủ nên mới không nói gì thêm.
Nhưng mà An Đình Đình nhạy bén phát hiện ra sau khi Vân Diệp xuống xe thì cửa xe bên chỗ cô không có đóng. Trong lòng cô khẽ động, tiếp tục làm bộ dạng ngủ say.
Mà mấy tên kia đoán chừng là đi nhà vệ sinh, cũng không biết có muốn nói chuyện gì bí mất không. Bước chân xa dần, cuối cùng không còn chút âm thanh nào nữa.
An Đình Đình ngừng thở, đem đầu lên cọ vào thành ghế trước. Vải che mắt nhanh chóng bị cô cọ đến rơi xuống.
Cô nhắm mắt lại, chờ đến khi mắt chậm rãi thích ứng được với ánh sáng thì mới phát hiện nơi này không có ánh nắng mặt trời gì hết, cũng tối như bưng, bốn phương tám hướng đều là cây cối và đường núi.
Chẳng trách lúc đi lại xóc nảy đến thế.
An Đình Đình lặng lẽ dịch cơ thể đến chỗ cửa xe, cô ngó đầu nhìn thăm dò khung cảnh bên ngoài.
Bốn phía yên tĩnh, không cố một chút tiếng động nào. Hai tên đàn ông kia cũng không biết chạy tới chỗ nào rồi.
Cô mượn ánh trăng nhàn nhạt đánh giá xe, cũng không có thứ đồ gì có thể giúp cô cởi dây trói.
Phải làm sao đây? Không chừng bọn họ một lát nữa là quay lại, cô sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
An Đình Đình đột nhiên nhìn thấy trên sàn xe có một con dao quân dụng, nhất định là đã rơi xuống từ trên người anh ta lúc nãy.
Cô thận trọng quay ngược người lại, trở tay nắm lấy con dao kia.
Chỉnh lưỡi dao về phía dây thừng, sau đó bắt đầu cọ sát trên dưới.
Mới chỉ một chốc, mà mồ hôi trên người cô đã tuôn ra như mưa.
Nhưng mà vẫn may, dây thừng nhanh chóng bị cắt đứt, cô cũng không dám lãng phí thời gian mà làm dịu hai tay, lặng lẽ nhô người ra khỏi xe, ngừng thở, lắng nghe tiếng động bốn phía chung quanh.
Yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua nhánh cây.
An Đình Đình đi ra khỏi xe, cũng không biết phân biệt phương hướng mà cắm đầu chạy, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện không phải đi nhầm về phía hai người kia. Còn về phần đúng hay không thì phải xem vào vận may của chính cô.
Cô cũng không có cảm giác phương hướng gì, huống hồ đây còn là trên núi, sẽ rất nhanh bị lạc.
Bất thình lình, cô nghe được một âm thanh truyền tới từ phía sau lưng.
"Không xong rồi, đại ca, ả chạy rồi!"
"Đuổi theo cho tao!"
An Đình Đình giật mình trong lòng, bước chân càng nhanh hơn. Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, lại thêm đường núi gập ghềnh, tiếng bước chân đuổi theo phía sau nhanh chóng tới gần.
Trong lòng cô càng gấp hơn.
Một giây không để ý, cô liền vấp phải tảng đá dưới chân, ngã sấp xuống. Lúc cô vừa đứng lên thì người kia đã đứng trước mặt mình.
An Đình Đình định thần nhìn lại thì ra là một cậu trai tầm mười tám mười chín tuổi. Vẻ mặt tràn đầy nét trẻ trung, thơ ngây, chỉ có hai hàng lông mày toát lên vẻ chính nghĩa chí khí.
Chính nghĩa? Cô không khỏi bật cười trong lòng.
Cái tên Vân Diệp này chính là một kẻ lưu mạnh vô lại, đàn em dưới tay anh ta thì sao có thể tốt được.
"Tránh ra!" An Đình Đình nhướn mày đứng dậy.
Cậu trai kia giật mình, trên mặt lộ vẻ kính sợ, sau đó ngập ngừng nói: "Chị... chị gái, đại ca bảo chị quay về."
Quay về? Dựa vào cái gì? Nực cười, cô vất vả lắm mới trốn được, sao có thể trở về.
"Cút!" Cô tức tối quát lên một tiếng.
Cậu trai kia hướng về phía sau lưng cô kêu lên: "Anh Vân, chị gái không muốn về."
Vân Diệp bên kia cũng không gấp, có lẽ anh ta đã sớm dự đoán được cô chạy không được nên thong dong đi tới. Còn chưa tới gần đã ngồi xuống một tảng đá, chân dài vắt chữ bát, làm ra dáng vẻ của một vị đại ca.
Anh ta nói với cậu trai kia: "Gọi chị cái gì, gọi chị dâu."
"Chị dâu, đại cả bảo chị về." Đứa bé này đúng là biết vâng lời, lập tức sửa lại xưng hô.
An Đình Đình thật muốn cho cậu ta một cái bạt tai: "Tôi bảo cậu cút!"
Cậu trai này lại khổ sở nói: "Anh Vân, chị dâu không chịu đi."
"Không chịu? Đánh đi!" Vân Diệp lười biếng dựa vào gốc cây đại thụ.
"..." Cậu ta nghe vậy thì vẻ mặt đầy hoang mang. Đánh cô gái này? Nhưng mà cô ấy được anh Vân nhận làm vợ, cho nên có cho cậu ta một trăm lá gan, cậu ta cũng không dám.
Lỡ như cậu ta đụng hỏng rồi thì có khi anh Vân sẽ chặt cậu ta thành tám khúc!
An Đình Đình hận không thể bịt cái miệng thối của Vân Diệp lại. Cô vọt tới trước mặt cậu nhóc kia, giơ tay muốn cho cậu ta một cái bạt tai.
Đúng là khinh người quá đáng! Hai tên này lại hợp tác với nhau tính chiếm tiện nghi của cô, muốn chết!
Nhưng mà tay còn chưa kịp rơi xuống, cô chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, cả người liền bị ôm chặt vào trong ngực. Mặc dù người cô đổ xuống nhưng vì phần lớn cơ thể đều bị đàn ông bao lấy cho nên mới không cảm thấy đau đớn.
"Có biến." Đây là câu nói duy nhất của Vân Diệp sau khi bổ nhào về phía An Đình Đình.
Cậu trai kia cũng giật mình, xoay người chạy đến bên một cây đại thụ, thoăn thoắt leo lên.
Vân Diệp ôm An Đình Đình lăn vào trong một bụi cỏ.
Vốn mặt cô đang nằm sấp, người đàn ông nhanh nhẹn như mèo, ôm cô vào trong lòng, để gương mặt cô dán vào lồng ngực của anh. Anh ta một hơi lăn xa khỏi bụi cỏ mười mấy mét.
Mặc dù được bảo vệ nhưng ở đây đều toàn là đá sỏi và cành khô, cho nên ngón tay vẫn bị xước xát. Cô đau đến nhe răng trợn mắt, vậy mà cái tên đáng chết này lại đuổi tới đè cô dưới thân, không cho cô động đậy.
Tên khốn đán chết! Lại muốn lặp lại chiêu cũ.
"Khốn... Ưm!"
Nhưng mà cô vừa định mở miệng mắng thì lại bị anh ta hung hăng hôn lên.
Khốn khiếp! Tên sở khanh! Đi chết đi!! Đi chết đi!
An Đình Đình liều mạng giãy dụa, sao có thể để cho cái tên khốn này hết lần này đến lần khác khinh bạc, vô lễ. Nếu anh đã bất nhân như vậy thì đừng trách cô độc ác!
Cô nắm chắc cơ hội, mạnh mẽ cắn lên môi anh ta.
Mùi máu ngai ngái nhanh chóng tràn vào giữa răng và môi hai người. Điều khác biệt duy nhất với lần trước chính là mùi máu lần này nồng đậm hơn nhiều.
Tên này mặc dù bị đau nhưng vẫn bình tĩnh không nhúc nhích.
Cô nhíu mày, dù sao người bị đau cũng không phải là cô. Răng trên răng dưới lại dùng sức, muốn cắn thêm một cái nữa.
Nào ngờ anh ta đã sớm đọc được suy nghĩ của cô, liền dịch một, cùng lúc đó một bàn tay vươn tới che kín miệng cô!
An Đình Đình tức giận không thôi.
Cô muốn đạp cho anh vài phát những đều không được. Cô giãy dụa cơ thể, cuống họng vang lên tiếng ậm ừ.
Vân Diệp nhíu mày, nói nhỏ bên tai cô một câu: "Có người!"
An Đình Đình khẽ giật mình.
Có ý gì? Cái gì mà có người với không có người? Nói năng vô lý gì vậy, trời tối như bưng thì làm sao có thể... Nhưng mà cô còn chưa nghĩ xong thì liền nghe được đằng xa quả nhiên có tiếng bước chân.
Thật sự có người? Là ai, kẻ xấu hay người tốt? Hay là người của Mặc Diệu Dương?
Tuy nhiên lúc này cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chí ít cô cần phải xác định người tới là ai, đứng về phe nào.
Không bao lâu, cô mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
Nhưng mà cô hoàn toàn nghe không hiểu nội dụng cuộc đối thoại, họ bô bô a a một tràng.
Hai mắt cô trợn tròn xoe, Vân Diệp đang đề lên người cô cũng trợn mắt nhìn.
Đột nhiên, dường như cô nghĩ tới cái gì, con mắt chợt chuyển.
Chẳng lẽ những người không biết đang nói thứ ngôn ngữ nào này là thế lực bên ngoài?
Trong mắt cô mang theo vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Vân Diệp.
Anh ta cũng nhìn cô, hơi gật đầu, sau đó duỗi tay đặt lên môi mình.