An Đình Đình đứng trên boong tàu một lúc, Sơ Thất vẫn luôn đi theo cô, nhưng cậu bé rất hiểu chuyện, không ở quá gần cô để không ảnh hưởng đến tâm trạng cô nhưng cũng sẽ không cách quá xa.
Cô phát hiện du thuyền của mình đã không còn đậu ở bến cảng ban đầu, cô nhìn về phía bở biển, cũng chỉ cách đó trăm mét, không cần đoán cũng biết là do Vân Diệp ra lệnh.
Anh ta sợ sau khi du thuyền đậu ở đó, cô sẽ nhân cơ hội chạy trốn.
Người đàn ông xấu xa này đúng là quá ghê tởm!
An Đình Đình quay đầu bước vào phòng.
Sơ Thất đứng cung kính tại chỗ, An Đình Đình suy nghĩ một lát rồi bước tới đó nói: “Hôm nay chị hơi khó chịu, có lẽ là do bữa tối hơi biến chất, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Sơ Thất nghe vậy thì lập tức nghiêm túc: “Sao có thể? Du thuyền này của anh Vân, đồ ăn, nước uống hàng ngày đều được đảm bảo tươi mới nhất… lẽ nào họ lén cắt giảm nguyên liệu?”
An Đình Đình lắc đầu nói: “Không rõ nữa.” sau đó cô đi thẳng về phía trước.
Cô cố ý nói như vậy, những việc còn lại sẽ từ từ lên kế hoạch.
Nên tìm lý do gì để Sơ Thất giúp đỡ đây? Trên du thuyền có rất nhiều người làm và vệ sĩ, cô không thể chống lại hết được.
Chỉ cần có được sự ủng hộ của Sơ Thất thì cô mới có thể rời khỏi đây.
An Đình Đình nằm trên giường suy nghĩ vấn đề này, sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, sóng biển dập dềnh, du thuyền nhẹ nhàng lắc lư.
Thân thể như nằm trên chiếc giường ấm trong mơ, cũng nhẹ nhàng đong đưa qua lại.
Bất giác, cô cảm thấy rất dễ chịu mà ngủ thiếp đi.
Khi An Đình Đình tỉnh dậy chợt nhận ra đã hơn bốn giờ sáng, bên ngoài yên tĩnh, có nghĩa là Vân Diệp vẫn chưa trở về.
Cô đứng dậy đi ra cửa, đầu tiên là đứng đó một lúc, áp tai lên cửa, bên ngoài rất tĩnh lặng.
Nhưng cô có linh cảm rằng Sơ Thất vẫn đang ở ngoài.
Tuy rằng áy náy trong lòng, lừa gạt một đứa trẻ đơn thuần như vậy, thật sự là không nên. Nhưng nếu không làm vậy thì phải làm sao cô mới rời khỏi đây được?
Hít một hơi thật sâu, An Đình Đình đập mạnh vào cửa.
Quả nhiên Sơ Thất đang canh giữ ở ngoài, nghe thấy tiếng động cậu bé hỏi: “Chị dâu, chị sao thế?”
An Đình Đình mở cửa, vẻ mặt đau đớn: “Tiểu Thất, chị đau bụng quá, em mau đi tìm cho chị mấy viên thuốc giảm đau với.”
Sơ Thất vừa nghe hô to với bên ngoài: “Mau đi lấy thuốc.”
An Đình Đình sốt ruột, cô duỗi tay túm lấy tay cậu bé: “Em còn gọi ai nữa, chị sắp đau đến chết rồi, em nhanh chân nhanh tay, em đi tìm cho chị đi.”
Sơ Thất do dự một lúc rồi gật đầu: “Vâng, chị chờ em!”
Nói xong cậu bé xoay người chạy sang một cabin khác.
An Đình Đình thấy vậy lập tức bước ra ngoài, đóng cửa lại, tạo hiện trường giả rằng cô đang ở trong phòng, sau đó chạy lên boong tàu, đi về phía mạn tàu, từ từ leo xuống lan can.
Ban đầu cô định nhảy luôn xuống nhưng như vậy sẽ tạo ra tiếng vang, kinh động tới mọi người, như vậy thời gian của cô sẽ ít đi rất nhiều.
Trời rét lạnh, nước biển cũng lạnh đến thấu xương.
An Đình Đình lao xuống, bơi về phía bờ…
Nhìn tưởng chừng chỉ có một trăm mét nhưng thực tế lại không đến một trăm mét. An Đình Đình ngâm trong nước biển lạnh giá, liều mạng lặn về phía trước.
Sau khoảng mười phút, cô cảm nhận được một chùm sáng lớn chiếu sau lưng mình.
Chắc là những người trên du thuyền phát hiện cô đã bỏ chạy rồi.
Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng người nhảy xuống biển ở phía sau, không cần đoán cũng biết, lúc này người liều mạng nhất chỉ có Sơ Thất.
An Đình Đình di chuyển nhanh hơn.
Sơ Thất đi theo Vân Diệp nên nhất định rất quen với nước, cô không cố gắng thêm một chút thì sẽ bị cậu bé đuổi kịp.
Đột nhiên một chiếc du thuyền khác lao tới trước mặt cô, nhỏ hơn một chút so với chiếc thuyền mà cô vừa ở khi nãy.
Thể lực của An Đình Đình dần không chống đỡ nổi, nước biển lạnh thấu xương, chân tay cô gần như đã tê cứng vì lạnh. Đột nhiên một cơn sóng lớn ập đến, vùi lấp cơ thể cô bằng một làn bọt nước…
Người rất nóng, miệng rất khát.
“Nước… nước…” An Đình Đình mơ mơ hồ hồ nói.
Có người đưa cốc cho cô, đỡ cô dậy, cô uống một hơi cạn sạch, lúc này An Đình Đình mới mở mắt ra.
Trước mặt là một cảnh tượng khác.
Nếu nói du thuyền mà cô ở lúc trước mang lại cảm giác suồng sã và điên cuồng thì nơi cô đang ở bây giờ lại chỉ có hai màu đen trắng, có cảm giác không nhuốm một hạt bụi.
Đây là đâu? Cô cẩn thận nhớ lại mình đã nhảy xuống khỏi du thuyền của Vân Diệp, trước khi chết đuối cô lại gặp một chiếc khác. Nói các khác bây giờ cô đang ở…
Đột nhiên cô phát hiện bên kia giường của mình có một người đang đứng, là một cô bé rất trẻ, dáng vẻ rất dễ thương, cô trợn to hai mắt nói: “Cô chủ tỉnh rồi à?”
“Ừm, chào em. Vừa nãy là em cho chị uống nước à?”
“Đúng thế.” Khi nói cô bé chớp chớp mắt, rất đáng yêu.
“Vậy có thể nói cho chị biết đây là đâu không?”
Cô bé đáp: “Là lão đại chúng em đã cứu cô chủ.”
“Lão đại?” Chân mày An Đình Đình cau lại, trong lòng có một dự cảm không tốt.
“Vâng, đúng thế.” Bé gái gật đầu: “Là lão đại chúng em nhìn thấy cô chủ ở trên biển nên anh ấy đã nhảy xuống và cứu cô.”
“Lão đại của các em là ai?” An Đình Đình mở to mắt.
“Anh Vân đó.”
“…”
Tình huống gì thế này? Vừa mới ra khỏi hang sói lại lao vào miệng cọp! Không phải vẫn giống nhau sao?
Cô bé nhìn thấy vẻ kinh ngạc của An Đình Đình thì mỉm cười: “Cô chủ đói rồi đúng không? Em đi chuẩn bị bữa trưa cho cô chủ.”
“Bữa trưa?” Bây giờ là mấy giờ? An Đình Đình quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy có cửa sổ.
“Bây giờ đã là hơn mười một giờ trưa rồi.” Bé gái mỉm cười: “Phòng bếp đã chuẩn bị xong, em bảo họ mang tới.”
Cô bé ra ngoài không lâu thì đám người làm đẩy xe đồ ăn vào.
Bữa trưa vẫn rất phong phú, nhưng khẩu vị lại thanh đạm.
“Anh Vân nói, cô chủ ngâm trong nước biển lạnh, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm thôi, khiến cô chịu khổ rồi.” Cô bé vừa phục vụ An Đình Đình dùng bữa vừa nhỏ giọng nói: “Vừa nãy người làm nói với em rằng anh Vân cũng tỉnh rồi, đang dùng bữa, có lẽ lát nữa sẽ đến thăm cô chủ đó.”
An Đình Đình nghi ngờ.
Cô bé luôn miệng gọi cô là “cô chủ”, chẳng lẽ Vân Diệp đổi tính? Dặn người khác không được gọi cô là chị dâu nữa? Hay là anh ta thấy cô muốn đi mà không cần mạng nữa nên định để cô đi?
“Em tên gì?” An Đình Đình hỏi.
“Em là Sơ Bát!”
“Phụt…” Nước canh An Đình Đình vừa đưa vào miệng suýt nữa phụt ra ngoài.