Tú Nhi dõng dạc nói là Mặc Diệu Dương thích cô ta, làm cho người ta cười đến nỗi muốn rơi cả hàm.
Lúc này điện thoại di động của Tần Tú Nhi đột nhiên vang lên, không cần đoán cũng biết là ai đã gọi tới.
Long Đình Đình nghiêm giọng chất vấn: “Là ai gọi tới?”
Tần Tú Nhi vội vàng cúp điện thoại, hung ác nói: “Ai cần cô quan tâm!”
“Đưa đây tôi xem một chút.” Long Đình Đình đưa tay ra muốn giật lấy điện thoại.
Toàn bộ mọi chuyện đều để cho người ta phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bây giờ trên cơ bản cô đã có thể kết luận được mục đích mà lần này Tần Tú Nhi đến thành phố G, chắc chắn không phải là đơn thuần đến đây thăm ông ngoại đơn giản như vậy, trong đó chắc chắn là có một âm mưu to lớn.
Tần Tú Nhi thấy chuyện đã sắp bị bại lộ rồi, sao lại chịu đưa điện thoại qua cho cô.
Lúc giằng co không xong, Tần Tú Nhi gấp gáp trở tay muốn đánh một cái lên trên người của Long Đình Đình, Long Đình Đình tránh khỏi dễ như trở bàn tay rồi lại nói: “Tần Tú Nhi, đưa điện thoại di động cho tôi, bây giờ cô biết sai mà sửa đổi thì sẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Tần Tú Nhi đã hoàn toàn nổi giận, cũng không biết lấy sức lực từ nơi nào nắm lấy vai của Long Đình Đình, đẩy cô lên trên tường: “Con đàn bà vô liêm sỉ, chỉ dựa vào cô mà cũng xứng đáng gả cho anh họ của tôi nữa à, còn không biết xấu hổ mà sinh con cho anh ấy, ngày hôm nay tôi sẽ chơi chết cô trước, trở về lại hại chết đứa con ngu ngốc của cô.”
Thật ra thì Long Đình Đình cũng không phải là không chống đỡ nổi, mà là không biết dưới chân lại dẫm một thứ gì rất trơn, lảo đảo một cái cả người liền ngã xuống sàn nhà bằng gạch men sứ.Tần Tú Nhi thấy thế, giơ chân lên đá lên trên người của cô.
“Người phụ nữ đê tiện, vô liêm sỉ, cái thứ hạ lưu... cô quyến rũ anh họ tôi như thế nào hả, tôi đánh chết cô.”
Long Đình Đình ôm đầu tìm thời cơ phản kích lại cô ta.
Đúng lúc này cửa bỗng nhiên bị người khác đá bay ra, Mạc Ninh Thanh vội vàng bước tới, lúc nhìn thấy tình cảnh này thì vội vàng bước lên phía trước đá một phát liền đá Tần Tú Nhi ngã nhào trên mặt đất, mà điện thoại di động ở trong tay của cô ta cũng bị rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh vụn nhỏ.
“A...” Tần Tú Nhi hét to một tiếng.
Cú đá này đúng là không nhẹ, Tần Tú Nhi vừa mới chạm phải mặt đất thì trên gương mặt bị mài một lớp da lớn, đỏ hồng, phối hợp với gương mặt mướp đắng của cô ta thật là xấu xí.
Rất nhanh, Tần Tú Nhi liền bị Mạc Ninh Thanh khống chế.
Hóa ra là Mạc Ninh Thanh đợi một hồi lâu mà không nhìn thấy hai người đi ra, đúng lúc này Mặc Diệu Dương lại đến, bởi vì là nhà vệ sinh dành cho phái nữ cho nên Mặc Diệu Dương đi cũng không tiện lắm, thế là Mạc Ninh Thanh mới nhân tiện nói để cô đi xem một chút.
Ai biết được lúc đứng ở cửa ra vào Mạc Ninh Thanh nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh tranh chấp, còn có âm thanh đấm đá, cô vội vàng đá văng cửa ra, đúng là nhìn thấy con yêu nghiệt Tần Tú Nhi đang tác quái.
Lúc còn học sinh, Mạc Ninh Thanh đã từng học nhu đạo, nên ra tay rất nặng, bị đánh hai ba lần Tần Tú Nhi liền bị xử lý rất ngoan ngoãn.
Bệnh viện, trong phòng bệnh Tần Phong.
Tần Tú Nhi bị ném trên mặt đất, cô ta quỳ bò trên mặt đất khóc ròng.
“Ông nội ơi, ông nội... mau cứu cháu với, ông phải làm chủ cho cháu, huhuhu... chị dâu, chị ấy đánh cháu, còn làm nhục cháu nữa... huhu...”
Tần Tú Nhi mang theo gương mặt đầy nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể lại, cộng với vết thương ở trên mặt nhìn giống như là thật.
Cô ta lau nước mắt, đau lòng gần chết: “Chị dâu nói là nhìn dáng dấp của cháu trẻ tuổi lại xinh đẹp, lo lắng cháu sẽ quyến rũ anh họ, cháu nói là cháu không có, chị ấy suy nghĩ nhiều rồi, nhưng mà chị ấy vẫn không tin, muốn cháu cút khỏi thành phố G... ông nội ơi, cháu đến đây để thăm ông mà bọn họ đối xử với cháu như vậy, trong lòng của bọn họ không còn có ông.”
Mạc Ninh Thanh cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Nói dối bịa chuyện, lúc tôi đá cửa ra thì nhìn thấy cô đang đánh Đình Đình, tôi nên giết cô cho rồi!”
Tần Tú Nhi nghe nói như vậy cả người run rẩy một phát, chống thân thể bò đến bên giường tiếp tục khóc lóc kể lể với Tần Phong.
“Ông nội, ông cũng nhìn thấy rồi đó, người phụ nữ này... ác độc như thế, ông nội cứu cháu với... chị dâu đối xử với cháu như vậy quả thật là không để nhà họ Tần của chúng ta vào trong mắt.”
Long Đình Đình cũng tức giận đến nỗi toàn thân phát run, ấn tượng của cô đối với cô gái này không tệ, ngay từ lúc đầu Mạc Ninh Thanh đã cảm thấy cô ta không bình thường, mình còn nói đỡ cho cô ta, thật không ngờ, đúng là một con sói mắt trắng mà.
Cô tức giận nói: “Tần Tú Nhi, cô cũng đừng có giả vờ nữa, rõ ràng là không biết cô đang liên lạc với ai âm mưu bí mật cái gì đó bị tôi bắt tại trận, cô còn nhục mạ con của tôi, bây giờ cô lại có thái độ đáng thương như thế này, cô đang diễn cho ai xem vậy hả?”
Mặc Diệu Dương đứng ở một bên lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Tú Nhi đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lễ, nói: “Nghe nói là cô đánh người phụ nữ của tôi?”
Giọng nói này cũng không tính là quá lớn, giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng mà trong vô hình có thể làm cho lòng người hốt hoảng.
Tần Tú Nhi ngẩng đầu nhìn lên nước mắt lưng tròng nhìn Mặc Diệu Dương, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu: “Không có... anh họ, em không có...”
Mặc Diệu Dương không phản ứng lại cô ta, đi đến bên cạnh Long Đình Đình vén tay áo của cô lên.
Quả nhiên là cánh tay ở trong tay áo đều là vết nhéo.
Mạc Ninh Thanh cao giọng nói: “Còn có bụng dưới và trên người nữa, lúc đó tôi xông vào cái con nhỏ đáng chết này còn đang dùng chân đá vào bụng của cô ấy, tôi còn nghe thấy cô ta nói là ngày hôm nay trước tiên sẽ giết chết Đình Đình trước, trở về sẽ chơi chết con của hai người.”
Mặc Diệu Dương nghe nói như vậy trên gương mặt tuấn mỹ lập tức phủ một lớp sương băng giá, lúc nhìn về phía Tần Tú Nhi thì đôi mắt lại lộ ra sát khí nồng đậm.
Tần Tú Nhi bị ánh mắt khủng khiếp này hù dọa, cô ta vội vàng lắc đầu thề thốt phủ nhận, chỉ vào Long Đình Đình rồi tức giận nói: “Người đàn bà xấu xa ghê tởm, tại sao lại phải vu oan cho tôi hả, tôi với cô không thù không oán, tại sao lại phải làm vậy với tôi!”
Mắt thấy mình có lên án cũng vô dụng, quay đầu lại khóc lóc kể lể với Tần Phong: “Ông nội ơi, ông phải làm chủ cho cháu đó, cháu vô tội, bọn họ vừa đánh vừa mắng cháu còn hất nước bẩn lên trên người của cháu nữa...”
Từ đầu đến cuối Tần Phong đều im lặng mà quan sát cô ta, cuối cùng ông mới nói: “Cô đứng lên trước.”
Tần Tú Nhi ngừng khóc: “Ông nội, ông... ông muốn làm chủ cho cháu đó ư?”
“Không phải.” Tần Phong lắc đầu nói: “Tôi trưng cái mặt mo này ra để cầu xin Diệu Dương và Đình Đình tha thứ thay cho cô, chuyện này đến đây cứ chấm dứt đi đừng tiếp tục truy cứu nữa. Về phần cô, rời khỏi thành phố G mãi mãi đừng bước thêm một bước nào nữa, nếu không thì tôi sẽ trục xuất cô khỏi nhà họ Tần, từ nay về sau cô không có chút quan hệ nào với nhà họ Tần nữa.”
Tần Tú Nhi quả thật không thể tin vào tai của mình được nữa, hai mắt trừng vô cùng lớn: “Ông nội, ông... sao ông có thể không tin cháu được chứ? Ông nhìn đi, những vết thương ở trên người của cháu đều là do bọn họ ban tặng hết đấy.”
Tần Phong thật sự nổi giận, cũng thật sự rất phiền phức, tức giận gầm lên một tiếng: “Cô không làm gì với Đình Đình thì sao bọn nó có thể đối xử với cô như vậy được?”