Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 50: Tôn thờ mợ cả



An Đình Đình bị chọc cho phì cười, gật đầu nói: "Khả năng là như vậy rôi."

"Chỗ này chính là nơi tôi ra đời." Tiêu Quân cười giải thích, sau đó đôi tay gạt mấy sợi tóc của An Đình Đình bị gió thổi loạn lên, hỏi cô: "Nếu như hôm nay tôi không xuất hiện, cô sẽ như thế nào?”

Giọng nói của anh ta ôn nhu giống như là trong giấc mộng chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng An Đình Đình, cô không còn sợ hãi và khẩn trương khi ở cùng anh ta giống như trong dĩ vãng nữa.

Thậm chí ở thời điểm này lại còn có chút cảm giác khác lạ.

Ánh mắt cô rủ xuống, giọng điệu có chút cô đơn mà nói: "Đơn giản chính là rời khỏi *** Tháp thôi."

"Vậy nếu như phải thật sự rời đi, cô có tiếc nuối không?” Tiêu Quân thu tay lại, chỉ là ánh mắt ôn nhu vẫn còn dừng lại ở phía xa.

"Có." An Đình Đình nặng nề gật đầu.

"Vì sao?" Tiêu Quân nhẹ giọng truy hỏi.

An Đình Đình do dự một lát, nói: "Có thể là bởi vì lòng tin đi."

"Lòng tin?" Hai từ này cũng khiến cho Tiêu Quân sững sờ rồi.

Anh ta đã từng hỏi qua rất nhiều nhân viên cấp dưới là vì sao bọn họ lại thích công việc ở *** Tháp, đáp án anh ta nhận được cũng đủ loại, vì tiền, vì cuộc sống, vì muốn thành công, cũng có người là bởi vì thích thiết kế, thích đồ trang sức...

Nhưng bởi vì lòng tin thì đây là lần đầu tiên anh ta được nghe nói đến.

"Ừm, đúng vậy, chính là lòng tin." An Đình Đình ngước mắt lên, những con sóng nước xa xa phản chiếu vào trong đôi mắt thanh tịnh và xinh đẹp của cô.

"Vậy có thể nói cho tôi một chút là lòng tin như thế nào không?” Tiêu Quân cảm thấy cô giống như là một câu đố khiến anh ta không nhịn được mà muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng.

An Đình Đình cười cười, nhìn anh ta nghịch ngợm chớp mắt một cái: "Không nói cho anh biết."

Ý cười nơi khóe môi Tiêu Quân càng sâu hơn, anh ta đưa tay vuốt vuốt chóp mũi của cô, nói: 'Lại nghịch ngợm nữa rồi."

Không biết vì sao, có lẽ là do người đàn ông trước mặt này quá mức ôn nhu, lại có lẽ là bởi vì anh ta đã giúp mình rất nhiều lần liên tiếp nên lần này trong lòng An Đình Đình không còn cảm thấy xa lạ và khó chịu khi bị đàn ông xa lạ đụng chạm vào nữa mà ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác ỷ lại nhàn nhạt.

Là trái tim đang run rẩy hay là mình đã bị chinh phục ngay cả chính bản thân cô cũng không nói rõ ràng được, đối với việc anh ta tới gần mình thì trong tiềm thức của cô giống như không còn kháng cự giống như trước đây nữa.

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, bàn tay nhỏ nhắn của An Đình Đình đột nhiên bị một bàn tay bao lấy.

Trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều là nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh ta truyên sang, cô theo bản năng muốn rụt về nhưng tay anh ta nắm tay cô rất chặt.

"Lâm Tiêu Tương này cũng không xấu chỉ là điêu ngoa tùy hứng đã quen, nếu cô đã đắc tội với cô ta thì chắc chắn sau này cô ta sẽ còn nghĩ ra nhiêu biện pháp khác để gây khó dễ cho cô."

Đắc tội? Trong lòng An Đình Đình không khỏi cười lạnh.

Cũng không biết là ai đắc tội với ai đâu.

Tiêu Quần biết trong lòng cô cảm thấy ủy khuất, thế là lại nói: "Có một số việc nếu cô không có bằng chứng để chứng minh cô ta hãm hại cô, cho dù tôi tin cô nhưng những người khác sẽ không ai tin cô đâu.'

Không biết tại sao khi nghe được câu nói này, trong lòng An Đình Đình đột nhiên lại mềm nhũn, các loại chua xót các loại gian khổ cùng nhau ập tới.

Sự thống khổ khi không giữ được trinh tiết, ai có thể trải nghiệm?

Phát sinh loại quan hệ đó cùng một người đàn ông chưa từng gặp mặt, thậm chí ngay cả cao thấp, tướng mạo, nhân phẩm cũng không hề biết, phần xấu hổ và tức giận này lại có ai sẽ biết?

Hốc mắt An Đình Đình lập tức nóng lên, trong nháy mắt cúi đâu nước mắt óng ánh đã rơi xuống một giọt.

Đương nhiên, Tiêu Quân cũng không biết những chuyện này, chỉ cho là cô còn sợ hãi chuyện đêm hôm đó thế là, lòng bàn tay siết chặt thêm mấy phần.

Nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc, yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ cô."

An Đình Đình vẫn cho rằng, cô là một cô gái kiên cường, lạc quan, tích cực có chí tiến thủ nhưng lần này, lại còn ở trước mặt một người đàn ông cô đã buông xuống tất cả ngụy trang về sự kiên cường của mình, khóc đến mức vô cùng chật vật.

Có lẽ khóc lên sẽ đỡ hơn rất nhiều, có thể do cảm xúc đã có chỗ phát tiết nên tâm tình của cô cũng nhờ vậy mà cảm thấy tốt đẹp hơn một chút.

Tiêu Quân buông tay ra, muốn đem cô gái yếu đuối này ôm vào lòng nhưng cuối cùng vẫn ngừng ý nghĩ này lại, có lẽ lúc này lắng lặng làm bạn ở bên cạnh cô mới chính là sự an ủi tốt nhất.

An Đình Đình hung hăng phát tiết một trận, chờ cô khóc đủ rồi, chờ cô hoàn toàn phát tiết hết những bi thương thống khổ trong lòng rồi lúc này thình lình ngẩng đầu lên mới giật mình, phó tổng giám đốc Tiêu Quân của *** Tháp vẫn còn đang ở bên cạnh cô.

Đôi mắt của cô gái được nước mắt rửa sạch qua càng tỏa sáng động lòng người hơn, lông mi ướt át không biết làm sao lại xen lẫn mấy phần ngượng ngùng đặc trưng của phụ nữ, tất cả những thứ này đều rơi vào trong mắt Tiêu Quần.

"Ha ha” Tiêu Quân bật cười.

"Phốc!" An Đình Đình cũng cười theo.

"Khóc ra được là tốt rồi, không sao, tất cả rồi sẽ tốt hơn." Anh ta đưa tay nhẹ lau đi giọt nước mắt ở trên má cô.

"Ừm." An Đình Đình hít mũi một cái.

Lúc này, tâm tình đúng là đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt cũng hoàn toàn đỏ bừng lên.

"Thời gian cũng không chênh lệch nhiều lắm, chúng ta cũng nên đi về làm việc rôi."

"Ừm” An Đình Đình gật đầu.

Tiêu Quân đứng dậy, An Đình Đình cũng đứng lên theo đi theo phía sau anh ta tiến về phía chiếc xe đang đỗ ở kia.

Bất thình lình, bước chân Tiêu Quân dừng lại một chút, sau khi chờ người phía sau đuổi kịp liên đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Trong lòng An Đình Đình rối loạn vội vàng rút tay ra, tăng nhanh bước chân chạy về phía trước mặt.

Tiêu Quân nhìn theo bóng lưng nhỏ gây yếu đuối kia, nụ cười hiện lên trên khóe môi...

Buổi tối trở lại nhà họ Mặc, An Đình Đình tâm tình rất tốt cùng Mặc Diệu Phong chơi rất lâu.

Trong phòng khách lớn của nhà Mặc Diệu Phong, Mặc Diệu Phong đang chơi đùa với mây 'Bảo bối' của anh ta, An Đình Đình ở ngay bên cạnh bôi tiếp, có đôi khi sẽ theo yêu cầu của anh ta mà kể cho anh ta nghe mấy câu chuyện cổ tích.

An Đình Đình cũng không kể cho anh ta một câu chuyện thật dài mà là kể mấy mẩu chuyện ngắn hài hước, cộng thêm vẻ mặt hoạt bát và động tác quá mức khoa trương của cô thường xuyên chọc cho cô và Mặc Diệu Phong cười ha ha, bâu không khí coi như cũng không tệ.

Nhưng ngay ở trong phòng làm việc của Mặc Diệu Dương, hình ảnh Mặc Diệu Phong và An Đình Đình đang chơi đùa vui vẻ được chiếu hết lên trên màn hình máy tính của anh. Trong màn hình còn truyền đến tiếng cười to của hai người khi lọt vào trong lỗ tai của anh khiến trong lòng anh có một loại tư vị nói không nên lời là như thế nào.

Anh không vui nhíu mày, đáy lòng là một trận phức tạp rối loạn, khuấy đảo khiến anh tâm phiền ý loạn.

Ngược lại là Trân Hằng ở sau lưng anh lại lộ ra một nụ cười hiểu ý, cũng nói: "Cậu hai, mợ cả thật sự đúng là một người hiểu lòng người, dường như cậu thật sự rất thích cô ấy."

Nghe vậy, sắc mặt Mặc Diệu Dương đột nhiên trầm xuống.

Trân Hằng đứng phía sau anh nên không nhìn thấy sắc mặt u ám của anh, tiếp tục nói: "Mợ cả thật sự là người thiện lương, chẳng những dáng dấp xinh đẹp hơn nữa còn đặc biệt thông minh."

Dừng một chút, anh ta vội vàng đổi giọng, giọng nói kia tràn đầy sùng bái và mừng rỡ.

"Là người có IQ cao, thông minh, hai từ này đã không thể nào so sánh được với mợ cả nữa rồi. Ôi! Cậu cả thật đúng là có phúc khí."

Trân Hằng nói xong liền nhấc lông mày nhìn về phía bóng lưng cao lớn tuấn dật như núi của ông chủ mình, do dự nói: "Cậu hai, tôi cảm thấy nếu cậu cả đã thích mợ cả như thế thì kế hoạch chúng ta... Có cần phải đổi người khác hay không?”

Rốt cục Mặc Diệu Dương cũng mở miệng nói chuyện, chỉ là mở miệng cũng chính là quát lớn.

"Hằng, có phải gần đây tâm tư của cậu đã đặt ở chỗ mà cậu không nên đặt hay không!"