Mặc Diệu Lương giãy giụa muốn bò dậy, lại lần nữa bị người khác ấn trên đất.
Anh ta cố gắng ngẩng đầu, hằn học nhìn Mặc Diệu Dương, uy hiếp: “Mặc Diệu Dương. Hoặc hôm nay anh giết tôi, nếu không, chỉ cần tôi sống, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.”
Anh ta biết Long Đình Đình đến Hải Thành.
Hải Thành? Có thể bao xa chứ? Ngồi máy bay cũng chẳng qua mất ba tiếng mà thôi. Mặc Diệu Dương dám đối với Tô Tiểu Niệm như thế, anh ta còn có gì là không ngại nữa?
Mặc Diệu Dương lại không có bị lời của anh ta mà lộ ra nửa điểm sợ hãi, anh lắc đầu nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu. Trò hay của chúng ta mới vừa bắt đầu, đâu thể nhanh như thế mà hạ màn được.” Anh nói rồi, cất bước, đột nhiên lại nói: “Ồ, đúng rồi, nghĩ đến một chuyện. Nơi Đình Đình ở khi đến Hải Thành, vệ sĩ, đều là ông nội chính tay sắp xếp, cậu cũng hiểu ông nội, một khi là chuyện ông muốn quyết định, tuyệt đối không có sơ xuất! Cậu nếu như muốn nhổ râu ở miệng hổ, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là đừng không tự lượng sức mình. Bây giờ, ngay cả tôi muốn tới gần cô ấy cũng không thể. Dựa vào cậu sao? Cậu cảm thấy cậu có thể nhấc lên sóng gió gì?”
Mặc Diệu Lương nghe vậy, trong mắt vụt qua vài sững sờ không thể phát giác. Nhưng, rất nhanh anh ta liền thu lại. Đột nhiên lật người, ngửa mặt lên trời, bật cười to.
Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ trong màn hình máy chiếu, bên ngoài là tiếng cười điên dại của người đàn ông, giao thoa với nhau, khiến người ta bỗng có loại cảm giác dựng tóc gáy...
0 giờ đêm, một chiếc ô tô lao vụt qua.
Dừng lại ở bên đường, dưới ánh đèn màu cam, có thể nhìn thấy cửa sổ xe được hạ xuống. Một cái bao to bị người ta ném ra ngoài, nằm trên con đường lạnh lẽo. Chiếc ô xe lao vụt đi.
Cái bao động đậy, đầu của Mặc Diệu Lương ở bên trong thò ra. Anh ta giãy giụa, từ trong cái bao đi ra...
Hải Thành, ánh nắng ấm áp, xuân quang vô hạn!
Loading...
Chiếc Ferrari lướt gió dừng ở trước cửa công ty chi nhánh của tập đoàn Phong Diệu, bảo vệ ở cửa sớm đã đợi ở bên ngoài. Nhìn thấy chiếc xe dừng lại thì chạy tới, mở cửa xe, cúi người, cung kính nói: “Chào buổi sáng tổng giám đốc.”
Long Đình Đình khẽ gật đầu, đưa tay ra, từ trong xe bước xuống.
Người phụ trên người mặc bộ vest tinh tế màu đen, phần trên được cắt vừa người, một hàng cúc trước ngực, bên trong là một chiếc áo trong màu trắng, khiến hai ngọn núi ngạo nghễ của cô càng thêm gợi cảm. Phía dưới là chân váy chữ A, màu da, ôm lấy đôi chân trắng nón mảnh mai, chân xỏ một đôi cao gót.
Cả người lãng mạn quyến rũ, tràn đầy mị lực tôn quý.
Sự xuất hiện của người phụ nữ chính là một tuyến phong cảnh tuyệt đẹp của công ty Phong Diệu. Mọi người xung quanh không tự chủ được mà ngước nhìn, mãi đến khi cô bước vào trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
“Ting ting...” Cửa thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mở ra, đội ngũ chuyên gia đợi ở bên ngoài đồng loạt cung kính ở hai bên. Long Đình Đình một chân từ trong thang máy bước ra, người chờ đợi đồng loạt cúi người: “Tổng giám đốc!”
Long Đình Đình tháo chiếc kính râm xuống, cất bước, đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đội ngũ chuyên gia đi theo đằng sau, tự mình báo cáo công việc một ngày.
Đột nhiên, Long Đình Đình dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ tư lự. Ngoảnh đầu, đổi sang một hướng, đi về phía khu văn phòng, người lướt qua liền nổi gió.
Bóng dáng của nữ tổng giám đốc vừa xuất hiện ở cửa, nhân viên công tác vừa rồi còn đang lười nhác nhanh chóng về trước bàn làm việc của mình. Điện thoại quốc tế, điện thoại giải thích của HR, cùng tiếng của khách hàng xung quanh, lúc này bỗng lắng lại.
Long Đình Đình lắc đầu bất lực, ngoảnh đầu đi về phía phòng làm việc.
Không dễ gì bên tai không ồn ào nữa, Long Đình Đình đẩy cửa đi vào phòng làm việc. Thư ký đặc biệt đi theo vào, cung kính nói: “Tổng giám đốc, cổ đông hợp tác đầu tư với chúng ta đã cử ra một người đại diện, sáng sớm nay đã đến công ty đợi cô rồi.”
Long Đình Đình day trán, gật đầu, nói: “Được, bảo anh ta đợi một lát, tôi họp xong thì mời anh ta vào.”
“Vâng.”
Cuộc họp vừa kết thúc, Long Đình Đình trở lại phòng làm việc, tự mình rót một ly nước cho mình uống một ngụm.
Anh Lôi? Tay Long Đình Đình cầm chiếc ly, ngoảnh đầu, liền nhìn thấy Lôi Kinh Vũ cả người sang trọng, mặt mang ý cười đi vào. Anh ta đi thẳng đến trước mặt cô, chìa bàn tay lớn ra, ánh mắt ẩn chứa nụ cười, nói: “Tổng giám đốc Long, lâu rồi không gặp!”
“Vậy mà là anh!” Long Đình Đình hơi sửng sốt.
Lôi Kinh Vũ! Căn cơ của gia tộc Lôi Thị không phải là ở thành phố G sao, thế nào cũng muốn xây dựng doanh nghiệp gia tộc ở bên ngoài rồi? Hơn nữa, điều này cũng khiến Long Đình Đình có hơi nghi ngờ, chuyện này không phải cũng quá trùng hợp rồi sao.
“Rất bất ngờ sao?” Ánh mắt của Lôi Kinh Vũ vẫn ẩn chứa ý cười, hoàn toàn không có sự khinh thường như lần đầu tiên khi gặp mặt cô.
“Ha ha, đương nhiên.” Long Đình Đình bỗng mỉm cười.
Cô nói xong, lắc chiếc eo mảnh mai quyến rũ, đi về phía bàn làm việc của mình, để ly nước trong tay xuống.
Lôi Kinh Vũ không có im lặng nhìn cô. Trước sau không quá thời gian một tháng, người phụ nữ này lại cho anh ta một loại cảm giác mới. Mái tóc ngắn trước kia đã được cắt tỉa cho ôm sát xương quai xanh, thả bồng bềnh ở hai bên vai, trong sự trẻ trung lại có một loại cảm giác tinh tế thành thục.
Mà điều khiến anh ta bất ngờ nhất lại là vóc dáng của cô.
Trước đây nhìn cô mặc đồ đều rất nhẹ nhàng thoải mái, theo kiểu ở nhà. Mà nay, bộ đồ công sở màu đen này, khoác trên người cô lại hoàn toàn không có chút cứng nhắc, ngược lại càng có thể tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô!
Đôi hai mảnh khảnh đó, giống như có năng lượng vô hạn. Mỗi một bước đi, đều có thể thu hút những ánh mắt và trái tim của người khác giới.
Long Đình Đình ngoảnh đầu, ngón tay vén sợi tóc ở bên tai lên. Cũng chỉ là một động tác đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, lọt vào trong mắt đàn ông, thật sự là phong tình vạn chủng!
Người phụ nữ này, thật sự giống như làm từ nước vậy, vừa nhu vừa cương.
“Nước gì?”
“Nước nóng!” Lôi Kinh Vũ nói rồi, thoải mái ngồi trên sô pha. Chiếc quần tây cắt may vừa người khéo léo ôm lấy đôi chân dài của anh ta, làm thay đổi sự kiêu ngạo trước kia, lộ ra vẻ đẹp trai có khí chất.
“Ha ha, không phải chính là trà sao.” Long Đình Đình cảm thấy buồn cười. Đường ruột của người đàn ông này cũng là cong keo lòng vòng, không phải chỉ là muốn uống trà thôi sao, vậy mà đi một vòng lớn như thế.
“Trà bình thường... tôi không có hứng thú.” Lôi Kinh Vũ nhếch miệng, trong đôi mắt tuyệt đẹp xuất hiện hoa đào.
Long Đình Đình nhướn mày, nói: “Long Tỉnh Tây Hồ, hay là Bích La Xuân?”
Lôi Kinh Vũ lắc đầu: “Trà xanh tôi không thích uống.”
“Sao cơ?” Long Đình Đình hỏi.
“Bình thường chỉ có người xưa ở hoàn cảnh ngâm thơ mới uống trà xanh.”
“Vậy thì xin hỏi, anh Lôi của hiện đại, muốn uống trà gì?”
“Đợt tôi nghĩ trước đã.” Lôi Kinh Vũ nói xong, lại thật sự hơi nhíu mày, giả bộ đang suy nghĩ.