Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 607: Đừng Chạm Vào Giới Hạn Của Anh



Trong phòng khách chính đơn giản mà lại không mất đi sự sang trọng, người làm đem trà thượng hạng đã pha xong lên, để trước mặt khách.

Trương Hữu Long rất lịch sự nói: “Xin hai vị chờ một chút, ông cụ của chúng tôi đang nghỉ trưa.”

Ba Lôi đứng dậy đáp lễ, mặt mày tràn ngập ý cười: “Không vội, không vội, chúng tôi ngồi đây từ từ nói chuyện là được rồi.”

Lần nghỉ ngơi này của Mặc Viên Bằng, đó chính là chuyện của nửa tiếng sau.

Ba con Lôi Thị không dám lơ là, càng không dám có nửa câu oán thán. Yên lặng chờ đợi. Lôi Kinh Vũ ngược lại cũng không phải ngu ngốc, mà đối diện với hình thế như này, anh ta không thể không cúi thấp đầu. Anh ta không thể ích kỷ bởi vì cảm xúc của một mình anh ta, mà hại cả Lôi Thị gặp nạn được.

Trương Hữu Long đi tới, mang theo sự xin lỗi nhàn nhạt: “Ông cụ thân thể không khỏe, sợ là không thể gặp mặt hai vị rồi.”

Ba Lôi nghe vậy, bỗng trở nên khẩn trương, nói: “Đây... có thể như thế sao, tôi và con trai đến để thăm ông ấy? Sẽ không quấy rầy quá lâu, nói mấy câu là được.”

Trương Hữu Long nói: “Không cần đâu. Ông cụ có dặn, ông ta biết mục đích chuyện này của hai vị, ông cụ nói, nhất định sẽ giúp đỡ. Vẫn mong hai vị không cần vì điều này mà hoảng hốt.”

Có câu nói này, ba Lôi mới cảm thấy yên tâm.

Nhân phẩm của Mặc Viên Bằng, ông ta trước giờ có nghe nói. Nếu ông cụ đã mở miệng nói lời như này rồi, thì nhất định sẽ để chuyện của ông ta vào trong lòng.

Đứng dậy, lấy ra một bức tranh chữ: “Làm phiền ông, thông báo cho ông cụ một tiếng, đây là một chút tâm ý nhỏ của hậu bối.”

Trương Hữu Long lập tức xua tay, nói: “Không được, ông cụ cũng đã dặn, không thể nhận đồ của khách. Thưa ông, vẫn xin đừng làm khó chúng tôi, quà cáp thì mang về đi.”

Ba Lôi còn muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không lại với Trương Hữu Long, chỉ đành mang đồ rời khỏi nhà tổ nhà họ Mặc.

Trương Hữu Long xoay người, đi đến phòng nghỉ của ông cụ.

“Ông cụ, khách đi rồi.”

“Ừm.” Mặc Viên Bằng khẽ gật đầu. Sau đó, thở dài một hơi: “Diệu Dương lần này, làm hơi quá đáng rồi. Hoàn toàn không màng đến giao tình những năm này với nhà họ Mặc, nói ra tay tàn nhẫn thì ra tay tàn nhẫn. Ài! Đứa trẻ này, tôi càng lúc càng không quen nó rồi.”

“Ông cụ, phong cách làm việc của cậu hai đều luôn quả quyết như thế, không có một chút do dự lằng nhằng.”

Mặc Viên Bằng nghe vậy, nhướn mày, hỏi ngược lại: “Theo lời ông nói, tôi còn phải khen nó sao?”

“...” Trương Hữu Long cúi đầu, không nói chuyện.

“Hừ. Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết nói tốt cho nó! Đứa trẻ đó, phẩm tính đạo đức, càng lúc càng mơ hồ rồi. Ài... bỏ đi, không nhắc đến nó nữa.” Mặc Viên Bằng lắc đầu: “Ông bây giờ đi gọi điện cho nó, bảo nó dừng đúng lúc!”

Rốt cuộc vẫn là lời của ông cụ có tác dụng, Mặc Diệu Dương mới không đuổi cùng giết tận với nhà họ Lôi! Lực siết cổ tay, nơi lỏng rất nhiều. Có điều cho dù là như thế, tình hình ở sàn giao dịch chứng khoán mấy ngày này, cùng một số sản nghiệp khác bị chặn, vẫn là tạo thành sóng gió không nhỏ cho nhà họ Lôi.

Có điều, so với việc tuyên bố phá sản, tư sản chịu đóng băng mà nói, chuyện này đã là điều may mắn trong bất hạnh rồi.

Sau khi nhà họ Lôi ổn định lại, Lôi Kinh Vũ mới đột nhiên nghĩ tới, hình như khoảng thời gian này Cốc Nhược Lâm không có chút tin tức gì rồi? Vì thế gọi điện thoại cho cô ta, muốn hỏi xem tình trạng gần đây của cô ta, nhưng điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy. Cũng không biết cô nàng này nghĩ thông suốt hay chưa!

Dưới sự sắp xếp của ông cụ, Lôi Kinh Vũ cùng các khách hàng cũ của doanh nghiệp gia tộc ăn cơm. Vậy mà ở trên hàng lang bên ngoài phòng bao, lại gặp người mà những ngày này anh ta phí hết tâm tư cũng không gặp được, Mặc Diệu Dương!

Mắt Lôi Kinh Vũ hơi nheo lại, liền nói: “Mặc Diệu Dương, anh thật là thủ đoạn giỏi.”

Mặc Diệu Dương khẽ nhếch môi, nói: “Lôi Kinh Vũ, tôi sớm đã nói với anh, có vài chuyện, anh quản không được đâu, một khi anh muốn quản rồi thì phải suy nghĩ đến hậu quả trước!”

Mặc Diệu Dương tuy bề ngoài bỏ qua cho Lôi Thị, trên thực tế, anh ta đã trả giá cao lôi kéo nhân viên tinh anh làm việc nhiều năm ở Lôi Thị, khiến tập đoàn Lôi Thị lần nữa chịu ảnh hưởng. Gần như lâm vào cục diện không thể làm việc bình thường.

Trong lòng Lôi Kinh Vũ biết chuyện mình quá xúc động rồi, bây giờ, cũng không có khí thế mà đáp trả. Chỉ có thể hằm hằm nói: “Ban đầu tôi tại sao chọn ra nước ngoài, anh cũng không phải là không rõ.”

“Tôi đương nhiên biết rõ, cho nên tôi cảm ơn anh, cho nên mấy năm này tôi có chỗ tốt gì đều không có quên Lôi Thị.” Đây ngược lại là lời thật lòng, gia tộc Lôi Thị nếu không có sự giúp đỡ âm thầm của Mặc Diệu Dương, sợ là cũng không trèo được đến vị trí như ngày hôm nay. Chỉ có điều vì lần về nước này của Lôi Kinh Vũ, mới khiến anh lòng sinh tức giận.

“Có điều, hình như lại không bằng trước kia rồi. Nói thật, tôi chơi rất vui, bây giờ nghĩ lại, một chút cũng không đã nghiện.”

Thấy dáng vẻ đắc ý nắm chắc phần thắng của Mặc Diệu Dương, Lôi Kinh Vũ ảo não nói: “Cái tên ơn phải trả thù phải báo! Cũng không biết ngại mà nhắc chuyện lưu tình với tôi!”

“Thứ vô ơn, tại sao khi đoạn tuyệt tình nghĩa vợ chồng, sao không nghĩ tới tình nghĩa với tôi!” Mặc Diệu Dương không hề lưu tình phản bác lời của anh ta.

“Anh-” Lôi Kinh Vũ lập tức nghẹn lời.

Mắt Mặc Diệu Dương hơi nheo lại. Nói ra lời châm chọc: “Doanh nghiệp của Lôi Thị đa số đều ở thành phố G, một mình anh chạy đến Hải Thành? Ha... không ngờ khẩu vị của nhà họ Lôi lại lớn như vậy, công trình xa như thế cũng muốn chia một món ngon? Vậy cũng phải xem thử có khẩu vị ăn xuống được không!”

Lôi Kinh Vũ đột nhiên giống như ý thức đến điều gì đó: “Tôi đến Hải Thành là vì kiếm tiền cho gia tộc.”

“Ổ, vậy sao? Hải Thành nhiều hạng mục như vậy anh không đi tham gia, cứ chọn Thủy Thượng Lạc Viên? Thủy Thượng Lạc Viện là ai đang làm, anh lẽ nào không biết? Hay là làm tốt mọi công việc trước, mới qua đó?”

Mặc Diệu Dương hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn anh ta đầy sự khinh thường: “Lôi Kinh Vũ, tôi cảnh cáo anh, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cả đời này đều là như thế! Ai nếu như dám dây vào, tôi khiến người ta hối hận đến khóc cũng không kịp!”

“...” Lôi Kinh Vũ bị đánh trúng tâm tư, á khẩu không nói được lời nào.

Mặc Diệu Dương thu lại ánh mắt sắc bén như dao, thản nhiên nói: “Nếu như anh cảm thấy lời tôi nói không có độ tin cậy, anh có thể chạy đến Hải Thành thử? Tôi có thể cho một lời chắc chắn, không quá 15 ngày, gia tộc Lôi Thị và tất cả sản nghiệp dưới trướng Lôi Thị, toàn bộ đổi thành Mặc Thị! Tôi không phải là dọa anh! Anh ra nước ngoài nhiều năm, không hiểu tình hình trong nước hiện nay. Mà bây giờ anh đã ở nhà một khoảng thời gian rồi, chắc rất hiểu! Kinh Vũ, nhớ lời tôi đã nói, đừng tùy tiện chạm vào giới hạn của tôi!”

Dứt lời, anh sâu sắc nhìn anh ta lần nữa, quay đầu rời khỏi.

Lôi Kinh Vũ rơi vào trầm tư. Có lẽ, tình anh em giữa anh ta và Mặc Diệu Dương, sớm đã xa cách từ ngày anh ra nước ngoài rồi. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi chuyện anh trải qua, bản thân không có tham gia.

Anh ta cũng hiểu rõ, có vài thứ, thật sự sẽ theo thời gian mà thay đổi...