Trong lòng An Đình Đình như có một vạn con Thảo Nê Mã chạy ngang qua, thằng nhóc này là đang uy hiếp cô. Nếu như là tính tình của cô lúc trước, cô đã sớm âm lên. Nhưng mà hôm nay không được, nếu như cô cố ý đến gặp Mặc Diệu Phong, y tá nhỏ này sẽ phải chịu trận.
Thôi thôi! Không so đo với cái thứ dở hơi này.
An Đình Đình thở một hơi dài, chạy về phòng của mình, cũng không thèm nhìn anh ta một cái.
Y tá nhỏ đứng tại chỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mặc Diệu Dương lạnh lùng nhìn qua cô ta, làm cô ta xun xoe đuổi theo bước chân của An Đình Đình.
Trong phòng, An Đinh ném ném gối đầu, dép lên, chăn mền đây đất.
"Tức chết tôi! Thật sự là bị bệnh thân kinh. Anh ta cho mình là ai chứ, thật xem như là hoàng đế sao, ai cũng phải phục tùng anh ta vô điều kiện!"
Y tá nhỏ trợn trắng mắt. Thầm nghĩ, tính tình của mở cả thật không nhỏ!
"Mở cả, cô đừng nóng giận nữa."
"Tôi có thể không tức giận sao, cô xem anh ta vừa rồi như vậy, tức chết tôi!" An Đình Đình hoàn toàn không ý thức được, thái độ lúc này và giọng điệu oán giận của cô, giống như là một người vợ nhỏ cãi nhau với chồng của mình, vừa uất ức vừa không phục.
Người trong cuộc thì mê, y tá nhỏ nhìn thấy được toàn bộ.
Cô ta cẩn cẩn thận thận nói: "Mợ cả, cậu hai đây cũng cũng là lo lắng cho cô mà thôi."
"Lo lắng cho tôi?" Khóe miệng An Đình Đình giật giật, nói: “Anh ta ước gì tôi lập tức chết đi thì có."
Y tá nhỏ nghe vậy, sợ đến mức xùy xùy: "Mợ cả, dù sao cũng đừng nên nói lời như vậy, điềm xấu lắm."
"Sự thật chính là như thế." An Đình Đình cứng cổ, nói: “A, không đúng, anh ta chỉ hy vọng là tôi chết ở bên ngoài thôi, đỡ phải chết ở đây sợ xui anh ta."
Y tá nhỏ không dám nói tiếp nữa, ngậm chặt miệng lại, cho đến khi An Đình Đình phát tiết xong, mới thu dọn những thứ bừa bộn trên mặt đất.
Thả gối đầu lên trên giường, cô nói: 'Mợ cả, chẳng lẽ cô không còn cảm giác gì khác sao?"
"Khác?" An Đình Đình sau khi tức giận xong, cũng không còn gì khác. Lúc này, cô đã khôi phục lại tâm trạng, lắc
đầu.
"Tôi lại cảm thấy...cậu hai vô cùng để ý đến cô đấy."
"..." An Đình Đình bị lời này giật mình, trừng mắt nói với cô ta: "Cô nhóc, đừng nói bừa."
Y tá nhỏ che miệng, cười nham nhở: "Thật sự đấy. Tôi tốt nghiệp đã theo thầy đến đây Thủy Mặc thực tập làm việc, chưa bao giờ thấy cậu hai để ý người nào như vậy."
An Đình Đình nóng nảy, đỏ mặt nói: "Cô nhóc chết tiệt này, cô lại nói lung tung rồi, cẩn thận tôi đánh cô đấy."
Kỳ thật, tuổi của y tá nhỏ còn hơn An Đình Đình hai tuổi, nhưng bởi vì thân phận của An Đình Đình, lại do tính cách, cô ta cũng không giải thích gì.
Sắp xếp lại một góc chăn mền, cô ta nói: "Tôi chỉ thấy cậu hai quan tâm cậu cả như vậy, cô là người đầu tiên trừ cậu cả ra có thể lọt vào trong mắt cậu hai."
Để ý cô? Sao có thể chứ. Người kia chán ghét, khinh bỉ cô như thế, sao có thể để ý cô được?
An Đình Đình vội vã lắc lắc đầu: "Sao có thể được, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi."
"Có lẽ thế, hắc hắc." Y tá nhỏ cười cười nói: "Mợ cả này, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi ra làm việc đây."
Đợi cho người đi đến cửa, An Đình Đình mới đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cô tên là gì?"
"Mợ cả, tôi tên là Ly."
An Đình Đình gật gật đầu: "Cảm ơn cô."
Vẫn cứ buồn bực trong phòng, cho đến lúc ăn cơm tối, lúc người hầu gọi An Đình Đình mới đi xuống lâu.
Trên bàn cơm trống rỗng, không có ai.
Trong lúc giật mình, An Đình Đình đột nhiên nhớ đến cảnh ăn cơm cùng nhau trong đêm trăng gió đó. Hai người bọn họ luôn cười cười nói nói, chơi đùa với nhau, đúng rồi, bên cạnh còn có một Mặc Diệu Dương trầm mặc ít nói, thỉnh thoảng phê bình bọn họ đôi lời.
Người làm nói: "Buổi chiêu cậu hai tạm thời có việc quan trọng phải đến công ty, bây giờ vẫn chưa trở lại. Vừa rồi, quản gia gọi điện qua hỏi thăm, nói là còn phải tăng ca.”
An Đình Đình gật gật đầu, hỏi: "Cậu cả đâu?”
"Ở trong phòng, không chịu xuống."
"Ừ, tôi biết rồi, tôi đi xem anh ấy một chút." An Đình Đình nói xong, liền đi lên lầu, nghĩ nghĩ, lại nói: "Đúng rồi, mấy người chọn mấy món mà cậu cả thích ăn, đưa đến."
"Dạ!" Người hầu đáp lời.
An Đình Đình gõ cửa, bên trong không có tiếng động.
Cô dán lỗ tai lên vách cửa, nghe một lúc, bên trong hoàn toàn không có tiếng động nào.
"Cậu cả, tôi là Đình Đình đây, anh mở cửa ra, được không?"
Nửa ngày, vẫn không có tiếng động.
An Đình Đình và người hầu hai mắt nhìn nhau, An Đình Đình tiếp tục gõ cửa.
Không bao lâu sau, cửa phòng được mở ra, ánh vào trong mắt An Đình Đình chính là Mặc Diệu Phong nhìn qua anh tuấn phi phàm, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tiêu tụy.
"Anh Phong..." Lòng của An Đình Đình, khẽ nhói đau.
Mặc Diệu Phong có vẻ có chút ngại ngùng, mấy máy môi: "Cô gái xinh đẹp, tôi...tôi không muốn ăn cơm."
An Đình Đình dịu dàng cười, nói: "Này sao có thể được chứ. Anh Phong không chịu ăn cơm, Đình Đình cũng không
ăn. Anh Phong cũng biết, cơ thể của Đình Đình cũng không khỏe thế nào rồi, anh nhẫn tâm nhìn tôi đói bụng sao?”
Mặc Diệu Phong bị thuyết phục, thu lại vẻ mặt do dự, nghiêng người, cho bọn họ đi vào.
Ở trong phòng khách, An Đình Đình và Mặc Diệu Phong, ăn bữa cơm tối. Nhiều lần, cô muốn cố gắng hỏi dò cái gì đó, nhưng mà vừa nghĩ đến dáng vẻ khủng bố và kích động của Mặc Diệu Phong, lời đến miệng vẫn là nuốt xuống.
Mà Mặc Diệu Phong hôm nay, dường như cũng không quá giống bình thường. Thời gian một bữa cơm, cả quá trình đều nhai kỹ nuốt chậm, lại không giống như ngày xưa, cười hì hì với An Đình Đình.
"Anh Phong, có phải anh mệt không?" Các người hầu dọn hết bát đũa xuống, An Đình Đình mới hỏi như vậy.
"Vẫn ổn." Con mắt Mặc Diêu Phong có chút trốn tránh, giống như là không dám nhìn cô.
An Đình Đình phát hiện ra trạng thái này của anh ấy, xuất phát từ tâm trạng lo lắng cho anh, truy hỏi.
Cuối cùng, Mặc Diệu Phong mới ấp a ấp úng nói: “Anh khóc trước mặt cô gái xinh đẹp, rất mất mặt."
An Đình Đình dốc sức nhẫn nại, mới nhịn được xúc động muốn ôm anh ấy vào lòng vuốt ve. Nhìn bên ngoài, anh ấy là cậu cả nhà họ Mặc, vô cùng tôn quý, thân phận cao quý. Nhưng mà đằng sau, anh ấy là một đứa bé đáng thương bất lực. Thậm chí thể hiện mặt yếu ớt của mình trước mặt người khác, cũng cảm thấy ngượng ngùng.
An Đình Đình lại bên cạnh Mặc Diệu Phong một lúc lâu, cho đến khi anh ấy mệt rã rời rồi, mới để người hầu chăm sóc anh nghỉ ngơi.
Lui ra khỏi phòng, An Đình Đình chuẩn bị đi rửa mặt một cái, chuẩn bị công việc ngày mai. Đi vào sân thượng lộ thiên, một thân ảnh cao lớn khôi ngô lọt vào trong mắt cô.
Mặc Diệu Dương? Anh ta đã trở về, trở về lúc nào.
Nghĩ nghĩ, cô đi đến.
Mặc Diệu Dương nghe được tiếng bước chân, quay đầu, nhàn nhạt nhìn cô một cái.
An Đình Đình có thể nhận ra được con mắt anh rũ xuống vẻ mặt lạnh nhạt, cũng giống như ngày xưa. Chỉ là trong hai tròng mắt đen như mực hôm nay, mờ mịt một tâng đau xót.