Lúc này An Mộ Thông sung sướng vỗ bàn một cái, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng hạnh phúc, đại khái là như thế.
"Được! Nếu cậu thật sự có quyết định này, tôi định lấy mười phần trăm cổ phần của tôi ở Tập đoàn An thị ra làm của hồi môn cho Đình Đình!"
An Đình Đình líu cả lưỡi!
Phải biết là An Mộ Thông nổi tiếng yêu tiền như mạng sống, sao lần này ông ta lại hào phóng như vậy?
Thật ra làm sao cô biết được là lòng An Mộ Thông tựa như gương sáng. Gia tộc họ Mặc tại thành phố G chính là gia đình giàu có nhất nhì, có thể kết thông gia với nhà họ Mặc thì sau này con đường tiền tài không phải đến cuồn cuộn sao?
Mặc Diệu Dương từ chối: "Không không, bác trai, bác không cần phải như thế, cái này không được đâu.
"Ài, được được, con rể tốt." An Mộ Thông đã thay đổi cách xưng hô: "Hôn nhân là chuyện lớn, đây chính là chuyện lớn, nhất định phải long trọng một chút. Hơn nữa, Đình Đình lại là cô con gái mà tôi yêu thương nuông chiều nhất, nó lập gia đình, nhất định phải long trọng và danh giá.”
Cô con gái được yêu thương nuông chiều nhất? An Đình Đình nghe câu này, suýt chút nữa thì nôn ra.
Quả nhiên là người lăn lộn trong giới kinh doanh, đúng là thú đội lốt người, tưởng chừng như tiện tay cầm lên, mặt không đỏ tim không đập.
Lúc này, Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng cười.
Nụ cười này có ý tứ sâu xa, còn có một chút hương vị khác nữa. Anh ta một lần nữa nắm tay An Mộ Thông và nói:
"Bác trai, thật sự không cần long trọng như vậy, tôi đã nghĩ kỹ, định cùng Đình Đình kết hôn giải"
"Cậu nói cái gì?” An Mộ Thông lập tức có loại cảm giác vui quá hóa buồn.
Mặc Diệu Dương giống như đánh một đòn cảnh cáo, khiến cho đầu ông ta vang lên ong ong.
Kết hôn giả? Đó không phải là *** nhân của anh ta sao? Đây chính là... chuyện mất mặt đến cỡ nào. Tâm trạng hưng phấn vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Cơ thể An Đình Đình cũng run lên, trái tim đột nhiên như chìm xuống.
Mặc Diệu Dương nói: "Bác trai, ngài cũng biết đấy, Mặc thị là gia đình kinh doanh lớn, nhưng phàm là con cái của gia tộc Mặc thị thì hôn nhân chưa bao giờ được phép tự mình quyết định. Đừng nói đến tôi, cho dù là các bậc cha chú của tôi cũng như vậy."
Trong lòng An Mộ Thông vẫn chưa dịu lại từ đả kích vừa rồi.
Mặc Diệu Dương than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Gia đình quyền thế khác cũng từng có ngoại lệ, nhưng nhà họ Mặc dù sao cũng là nhà họ Mặc. Tôi cũng không thể bởi vì một người phụ nữ mà từ bỏ tương lai tốt đẹp của mình, cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Mặc được. Phải biết là nếu đúng như vậy thì Mặc Diệu Dương tôi ở thành phố G này cũng không đáng một đồng. Đến lúc đó, bác An, bác còn chịu nhận tôi làm con rể không?”
Lần này anh ta phân tích làm cho An Mộ Thông lập tức hiểu rõ.
Anh ta phân tích câu nào cũng đều có lý, nguyên nhân làm mình hưng phấn như thế là bởi vì anh ta là người của gia tộc Mặc thị. Nhưng chẳng may anh ta không phải...
Nói đi thì cũng phải nói lại, con gái nhà mình lại đi *** nhân cho nhà giàu có, việc này nếu truyền ra ngoài, rốt cục cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
"Nói như vậy là không có cách khác?” An Mộ Thông nhăn trán nhíu mày, ông làm sao bỏ được miếng thịt mỡ đã dâng đến miệng lại cứ bay đi mất như vậy?
Mặc Diệu Dương cũng có vẻ rất thoải mái, siết chặt lòng bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh, nói: "Tôi sẽ sắp xếp cho An Đình Đình ở một nơi có hoàn cảnh tốt, mua sắm ăn mặc tất cả đều không phải lo. Cô ấy muốn làm gì, muốn đi làm, hay là muốn tự kinh doanh, mở công ty, đều có thể được, tôi đều ủng hộ. Ngay cả khi phải bù tiền lỗ, chỉ cần cô ấy thích, tôi cũng vui vẻ.
Bác An, ngài có yêu cầu gì, thì cứ việc đề cập với tôi, tôi đều có thể đáp ứng."
An Đình Đình bắt đầu cảm thấy rất tức giận, sao người đàn ông này lại trở nên xa lạ như thế? Đây không phải là anh đang biến tướng chà đạp mình và danh dự của nhà họ An à? Không đúng, người nhà họ An có danh dự sao?
Lúc này, hình như cô hiểu rõ một chút gì đó.
Quả nhiên sắc mặt An Mộ Thông trở nên mất tự nhiên, giống như là chột dạ vì bị người khác nhìn thấu nỗi lòng của mình!
Mặc Diệu Dương vẫn nói tiếp: "Bác không cần phải ngại, có suy nghĩ gì, cứ việc nói, cứ việc nói. Dù sao, bác nuôi con gái lớn như vậy, lại đi theo tôi không có danh phận gì, tôi không ra tay hào phóng một chút thì đúng là có chút không còn gì để nói."
Anh ta nói xong, còn nháy mắt với An Mộ Thông, cho ông ta một loại biểu lộ ám chỉ ông hiểu'. Cái này ngụ ý quá rõ ràng chính là....tôi đây muốn bao nuôi con gái của ông!
Phòng tuyến trong lòng An Mộ Thông lúc này bị đánh tan hoàn toàn.
Cái gì mà cô con gái được yêu thương nuông chiều, cái gì mà cưới hỏi đàng hoàng, cái gì mà thể diện của nhà họ An, ông ta hoàn toàn ném ra sau đầu, nói ra điều kiện của mình.
"Tôi hi vọng sau khi hai người ở bên nhau, Mặc thị chia ra một chút nghiệp vụ trong tay, quy hoạch dưới danh nghĩa của Tập đoàn An thị, cổ phần thì tôi không cần rồi, đỡ bị người khác phát hiện. Còn nữa, căn nhà của nhà họ An cũng đã cũ rồi, tôi biết trong tay cậu hai có vô số bất động sản, tùy ý lộ ra ba đến năm cái từ kế ngón tay cũng không có vấn đề gì.
Mẹ của Đình Đình vẫn luôn hi vọng có thể mua được một căn biệt thự ở nước ngoài, bà ấy muốn lúc đi ra nước ngoài nghỉ phép du lịch có căn phòng thuộc về mình vẫn tốt hơn.
Con gái lớn của tôi xinh đẹp, tính tình ấm áp hiền dịu, có lòng lương thiện, cũng sắp kết hôn, hi vọng cậu hai có thể đặt mua một bộ đồ cưới cho ra dáng, cũng không cần cái gì nhiều, mấy chiếc xe thể thao, mấy căn phòng cưới là đủ.
Tôi còn có con trai, rất có tài, tâm trí rất cao, là một nhân tài mà thế giới khó có được. Hi vọng cậu hai có thể dìu dắt một chút, để nó giữ một chức vụ nào đó ở Tập đoàn Mặc thị...
Đúng rồi, tôi còn có con rể... Cũng là một nhân tài hiếm có khó tìm. Hi vọng cậu hai quan tâm nhiều hơn..."
An Mộ Thông liệt kê ra một đống, lòng tham không đáy, đại khái chính là dáng vẻ như thế này. An Đình Đình giống như là bị ông ta công khai ra giá bán đi. Lúc ông ta nhắc đến con rể Bùi Minh Lạc, ông ta dừng một chút dường như là nhớ tới một số việc, nhưng cuối cùng, vẫn là không thoát khỏi sự cám dỗ của lợi ích.
An Đình Đình tức giận suýt chút nữa thì mắt trợn trắng.
Giờ phút này, cô cảm thấy mình mang họ An đúng là một sự sỉ nhục!
Khóe môi của Mặc Diệu Dương vẫn luôn cười, nhưng trong đôi mắt của anh ta lại hiện lên sự khinh thường sâu sắc.
Sau khi An Mộ Thông nói xong, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mở, thản nhiên nói: "Nói xong rồi?"
"Ừm, xong rồi, chỉ những thứ này." An Mộ Thông cười đến nỗi mắt híp lại: "Nếu còn quên cái gì, khi nào nhớ ra tôi nói rồi cậu hai lại bổ sung cho là được."
Mặc Diệu Dương cười yếu ớt một tiếng, buông bàn tay nhỏ của An Đình Đình mà mình đang vuốt ve ra, từ trên túi áo com lê, gỡ chiếc bút xuống, đặt lên trên mặt bàn.
An Mộ Thông không hiểu gì, vội vàng cười xòa, nói: "Không cần không cần, tôi tin tưởng nhân cách của cậu hai, chúng ta thỏa thuận bằng miệng là được rồi, không cần viết ra làm chứng đâu."
Mặc Dạ cười lạnh sâu hiểm khó đoán: "Không phải tôi muốn ký kết với ông, tôi muốn ông nhìn cho kỹ, đây là cái gì?" An Mộ Thông xích lại gần nhìn một lúc, lắc đầu nói: "Không rõ... Cái này không phải là một chiếc bút à?”
"Đúng một nửa." Mặc Diệu Dương cầm lấy chiếc bút kia, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve: "Đây là một chiếc bút ghi âm.”
"Bút ghi âm?" An Mộ Thông lầm bầm lặp lại câu nói, bỗng nhiên, dường như ông ta ý thức được cái gì, ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Mặc Diệu Dương.