An Giai Kỳ kêu lên một tiếng: “Trời ạ, trang phục của tôi bị ướt rôi. An Đình Đình, cô làm thế nào hả?”
An Đình Đình: “Rõ ràng là giám đốc Lâm đá vào, có liên quan gì đến tôi. Với cả, nước này còn là tôi từ nơi xa lấy đến, sao có thể đổ nó đi chứ.”
“Rõ ràng chính là cô đố kỵ tôi làm nữ chính, An Đình Đình, cô còn giả ngốc.” Mặt mày An Giai Kỳ trở nên rất khó coi.
“Được rồi, cãi nhau cái gì, có gì mà phải cãi, không phải chỉ là một xô nước sao? An Đình Đình, cô đi xách thêm một thùng nữa là được rồi.” Lâm Tiêu Tương cười lạnh nói.
Nếu như một người còn dễ đối phó, nhưng bây giờ lại là hai người, hơn nữa còn có một người chính là cấp trên của cô, An Đình Đình cảm thấy khá bất đắc dĩ, chỉ dành lại đi xách một xô nước khác đến.
Chỉ có điêu lân này, Lâm Tiêu Tương không có giở trò gì nữa. An Đình Đình trên đường trở về đã nghĩ, nếu như Lâm Tiêu Tương đạp đổ nước cô xách đến, cô chắc chắn sẽ tát số nước còn dư lên người của cô ta.
Vừa vào cửa, cũng không biết là ai đã vứt một bộ váy lên mặt của cô.
“Giặt bộ đồ này đi.” Lâm Tiêu Tương cất giọng nói.
Bộ váy này rõ ràng vừa mới mặc, thế nào bây giờ lại muốn giặt chứ?
Lâm Tiêu Tương nhìn ra sự nghỉ hoặc của cô, cười nói: “Bộ váy này vừa mới bị cô làm bẩn rồi, cô giặt sạch sẽ rồi mang về nhà đi. Và khoản phí này, cô phải trả. Cũng không tính là đắt, 300 triệu mà thôi.”
An Đình Đình nghe thế không khỏi líu lưỡi.
Bộ váy này vậy mà có giá 300 triệu. Cái này không phải là bịp người sao.
Lúc này, Lâm Tiêu Tương đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nói như thật: “Đô vật chuẩn bị cho các diễn viên trong quảng cáo của *** Tháp chúng ta đều tuyệt đẹp và đắt giá, An Đình Đình, cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bộ váy này cô nếu như không đền nổi thì đợi nhận đơn kiện đi!”
An Đình Đình biết lần này đến đây chắc chắn sẽ bị hành. Chỉ là, cô ngàn vạn lần không ngờ, vừa mới đến thì đã bắt đầu rồi. Hơn nữa, vậy mà còn là thủ đoạn gian xảo như vậy.
Cô kết hôn với Mặc Diệu Phong, tiên Mặc Diệu Dương cho đều bị người của nhà họ An lấy đi một phân, mà một phân thuộc về cô cũng bị cô đưa cho viện trưởng Hà ở cô nhị viện đi khám bệnh rồi, cô bây giờ biết đi đâu kiếm tiền bồi thường đây.
“Sao hả? Không có tiên, không bôi thường nổi? Cũng được, vậy đợi hầu tòa ngôi tù đi.” Trên mặt Lâm Tiêu Tương chính là nụ cười chiến thắng quen thuộc.
Sau khi Lý Giai Giai từ cửa bước vào thì cảm thấy bâu không khí không đúng lắm. Mắt nhìn thấy An Đình Đình bị khi dễ, cô ta càng không dám phát ra một tiếng, sợ bản thân chọc phải phiền phức.
An Giai Kỳ lúc này cau mày nói: “Giám đốc Lâm, tốt xấu gì cô ta cũng coi như là em gái tôi, cô có thể hạ thủ lưu tình được
không?”
“Cái gì, cô ta là em gái cô?” Lâm Tiêu Tương giả vờ ngạc nhiên nói: “Trời ạ, tôi vậy mà không dám tin. Công chúa lại có một em gái đê tiện như này, hừm hừm... Tôi cũng coi như mở rộng tâm mắt rồi."
An Giai Kỳ tiếp lời: “Chuyện này nếu nói ra thì cô ta cũng không tính là em gái của tôi. Dù sao, tôi và cô ta không có chút quan hệ huyết thống nào. Cô ta chẳng qua chỉ là cô nhi được ba mẹ tôi tốt bụng đưa về nuôi mà thôi.”
Lâm Tiêu Tương bỗng ngộ ra: “Thì ra là như thế. Tôi nói mà, sự cách biệt của hai người quả thực quá lớn rồi. Ba mẹ của cô ta tại sao lại vứt bỏ cô ta? Không chừng là cùng người đàn ông nào đó sinh ra cô ta, cũng bị vứt bỏ rồi, ha ha.”
An Giai Kỳ cũng cười theo.
An Đình Đình cắn chặt môi dưới, để mặc bọn họ xúc phạm. Bọn họ sỉ nhục cô, cô không tính toán, với loại phụ nữ này không
cần thiết phải tính toán. Nhưng, bọn họ lại sỉ nhục cả mẹ của cô, cô thế nào cũng không nhẫn nhịn được.
Cô dần dân ngẩng đầu lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Tương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói cái gì cũng được, nhưng cô không được nói đến mẹ tôi, nếu không, tôi với cô không xong đâu!”
Lâm Tiêu Tương bị thù hận trong mắt của cô dọa sợ, nhưng cũng chỉ là một chớp mắt.
Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói sai sao? Cô vốn chính là vật ngụy tạo, sống nhờ ở nhà họ An, còn thật sự coi mình là người
của nhà họ An rồi sao? Tôi sỉ nhục cô, cũng muốn sỉ nhục cả mẹ cô, cô cũng không nhìn lại đức hạnh đó của cô đi... Cô, cô muốn làm cái gì...”
Lời của cô ta nói được một nửa thì không nói nữa, đứng dậy lùi lại phía sau. Bởi vì, An Đình Đình giơ cây chổi trong tay lên, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, biểu cảm này, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi.
An Giai Kỳ lúc này cũng không cười nữa, trốn sang một bên, tận lực cách xa An Đình Đình.
“An Đình Đình, tôi cảnh cáo cô, cô hôm nay nếu như dám làm bừa, tôi..."
Không đợi Lâm Tiêu Tương nói hết câu, cửa đã bị người khác mở ra rồi.
Cô ta ngước lên nhìn thì thấy Tiêu Quân xông vào, một tay ôm lấy An Đình Đình, đoạt lấy đồ vật trong tay cô, sau đó ôm cả người cô vào trong lòng.
Lâm Tiêu Tương lúc này mới thở phào một hơi, lại độc ác đi cáo trạng trước.
“Phó tổng giám đốc, anh đến rồi. Anh mau bắt An Đình Đình này lại, cô ta đố kỵ nữ chính có thể có cơ hội nổi tiếng, không những làm bẩn đồ, còn muốn đánh tôi nữa. Lúc anh vừa vào cửa cũng nhìn thấy rồi chứ, tay của cô ta giơ..."
“Cô ấy đang quét dọn phòng, chắc chắn trong tay phải cầm chổi rồi.” Tiêu Quân cắt ngang lời nói của cô ta, lạnh lùng nói.
Lâm Tiêu Tương giật mình kinh ngạc: “Không phải, cô ta... tôi...”
“Tôi nhìn thấy chính là sự thật, lẽ nào khi cô quét dọn phòng, trong tay không cầm chút đồ?” Lâm Quân không khách khí trách móc: “Còn nữa, bộ váy này, nhiều nhất cũng chỉ là bị ướt, cô muốn đưa giá 300 triệu? Giám đốc Lâm, ai nói với cô, một bộ trang phục, đáng giá nhiều tiền như vậy sao? Cô coi tiên của *** Tháp là từ trên trời rơi xuống, hay là gió to thổi là tới hả?”
“Tôi...” Lâm Tiêu Tương thâm ngạc nhiên, anh ta sao lại biết rõ như vậy.
“Giám đốc Lâm, khi cô ở đây cáo trạng người khác, không sợ mình mắc tội tống tiên trước sao!” Tiêu Quân lạnh lùng cảnh cáo.
Lâm Tiêu Tương lúc này mặt mày đã trắng bệch.
Tiêu Quân lại hung hăng liếc qua An Giai Kỳ một cái, đối phương bị dọa đến toàn thân run rẩy. Anh ta lúc này ôm An Đình Đình rời khỏi phòng trang điểm.
Dưới sự giúp đỡ của Tiêu Quân, cảm xúc kích động của An Đình Đình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“Cảm ơn anh, Tiêu Quân, anh lại giúp tôi một lần nữa.” An Đình Đình bặm môi bất lực.
Tiêu Quân có chút đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế sự xúc động muốn chạm lên má cô, gật đầu nói: “Đây là điều tôi
nên làm.”
An Đình Đình nhìn ra xa, chìm vào dòng suy tư, một lúc sau, cô mở miệng nói: “Tiêu Quân, anh có phải cảm thấy tôi rất vô dụng không.”
Tiêu Quân không hiểu cô tại sao lại nói như vậy.
“Ngay cả 300 triệu cũng không lấy ra được.” An Đình Đình nở nụ cười tự giễu.
Tiêu Quân hơi nhíu mày, nói: “Nếu như em muốn, tôi có thể cho em.”
“Ha ha.” An Đình Đình khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn.”
“Vậy em muốn cái gì? Chỉ cần em nói, chỉ cần tôi có, đều sẽ cho em.”