Hành động này của An Đình Đình khiến ba người đàn ông đang thảo luận đều kinh ngạc.
Tiêu Quân là người đầu tiên đuổi kịp cô, cản cô lại: “Đình Đình, em muốn làm gì."
“Buông tay.” An Đình Đình đã tức giận rồi. Cô dùng sức hất tay anh ta ra, giận dữ nói: “Chúng ta ở đây vừa nói vừa cười, lại để nguy hiểm cho một mình anh Phong. Em phải quay về với anh ấy, em phải đi bảo vệ anh ấy.”
Quý Đình Kiêu ngẩng đầu, ánh mắt quái dị nhìn người phụ nữ này.
Người phụ nữ đáng ghét này, lần trước còn đánh anh ta.
Tiêu Quân nói: “Em không thể đi.”
“Không thể đi cũng phải đi.” An Đình Đình nhìn ba người đàn ông, vừa tức vừa vội nói: “Nếu anh Diệu Phong hôm nay gặp phải nguy hiểm, cả đời này em đều sẽ đứng ngồi không yên. Anh buông ra, hôm nay em nhất định phải đi."
An Đình Đình nói, đẩy Tiêu Quân ra, nhấc chân chạy ra ngoài.
Mặc Diệu Dương đột nhiên đứng dậy, đôi chân dài bước nhanh vài bước đã đuổi kịp cô, cánh tay vươn ra, ôm eo cô, kéo cả người cô vào lòng.
An Đình Đình ngây ngốc. Vài giây sau mới hôi thần.
Cô ra sức giãy giụa trong lòng người đàn ông.
Cho tới khi bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp riêng biệt của Mặc Diệu Dương: “Em yên tâm, tất cả bên đó, anh đều đã xử lý thỏa đáng rồi, anh cả tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
An Đình Đình cũng sắp vội đến khóc ra: “Nhưng chúng ta không ở đó, bác Trương cũng không ở đó...ai bảo vệ anh Phong.”
Lúc này, Mặc Diệu Dương buông cô ra, nói: “Em đánh giá thấp bác Trương rồi. Ông ấy mặc dù người Thiếu Lâm tự, nhưng bản thân ông ấy sớm đã thu đệ tử ở Thiếu Lâm tự rồi, đệ tử ông ấy thu nhận rất xuất sắc. Hơn nữa, không phải một nhân vật thông minh thì ông ấy cũng sẽ không dẫn ra. Cho nên, ngoài mặt thì biệt thự Thủy Mặc không có ai đáng tin cậy, nhưng trên thực tế, mỗi người ở đó đều rất đáng tin. Em hiểu ý anh rồi chứ?”
An Đình Đình nửa hiểu nửa không.
Nếu là trước đây, Quý Đình Kiêu thấy dáng vẻ của An Đình Đình, nhất định sẽ xỉa xói hai câu. Nhưng hôm nay không có. Không phải anh ta đổi tính, mà là lúc anh ta mở miệng muốn nặn ra vài chữ thì trong đầu liên nhớ tới lúc An Đình Đình cho anh ta một nắm đấm, hình ảnh đối lập, nói thật, anh ta đột nhiên cảm thấy cô rất đáng yêu.
Trên đường quay về, Mặc Diệu Dương nói cho An Đình Đình biết, Hàng Vũ Triết quả thực là gian tế, hơn nữa đã mai phục bên cạnh anh mười mấy năm. Cũng chính là nói, Hàng Vũ Triết từ lúc rất nhỏ đã bị người ta đặt bên cạnh đám bạn này.
An Đinh Đình nghe vậy, nội tâm vô cùng dao động.
Như vậy cần phải bày một cục lớn bao nhiêu mới có thể thay đổi cả quỹ tích của một đời người.
Quan Chi Thu đó, thật sự lợi hại như vậy sao?
“Đương nhiên không phải.” Mặc Diệu Dương nói.
“Vậy thì tại sao chứ?” An Đình Đình mơ hồ cảm thấy, bên trong dường như còn có dính líu càng lớn, hơn nữa, dính líu này dường như đã có chút không liên quan tới tranh đấu quyên lợi trong gia tộc rồi.
Bên trong dường như có âm mưu cực kỳ lớn.
“Bên ngoài có một thế lực muốn nuốt trọn Hoa Hạ.” Mặc Diệu Dương nói.
“A.” An Đỉnh Đình rít một ngụm khí lạnh.
Mặc Diệu Dương nói: “Nếu không, mấy năm nay, nhà họ Quan, nhà họ Sở, nhà họ Hàng đều sẽ không nổi lên nhanh như vậy. Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào. Trừ khi, có người âm thầm giúp đỡ ủng hộ, đợi mấy nhà này lớn mạnh thì sự trợ giúp đối với họ sẽ không thể đoán được.”
An Đình Đình chỉ cảm thấy da đầu mình cũng đã bắt đầu tê dại rôi, chuyện này quá đáng sợ.
“Anh cũng là ngửi thấy được nguy hiểm trong một thời cơ ngẫu nhiên. Cho nên, mấy năm nay, anh đều không vạch trần Hàng Vũ Triết, mục đích chính là giữ anh ta lại bên cạnh, nhìn xem họ rốt cuộc muốn làm gì.”
An Đình Đình hoang mang gật đầu, trong lòng vô cùng chấn động.
Người đàn ông cô yêu sâu đậm, không chỉ là một người con có hiếu mang mối huyết hải thâm thù, còn là một người đàn ông tốt đầu đội trời chân đạp đất, suy nghĩ vì an ninh quốc gia mình.
Cảm giác kiêu ngạo trong lòng đột nhiên được lấp đây.
“Chỗ anh Phong, thật sự không sao chứ.” An Đình Đình vẫn lo lăng.
Mặc Diệu Dương ấm áp nhìn cô, nói: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì. Anh đảm bảo với em, thuận tiện, chúng ta lại đánh cược.”
An Đình Đình chớp chớp mắt.
“Nếu anh cả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em muốn anh làm gì cũng được. Nhưng nếu anh cả bình an vô sự...em phải cho anh ăn một bữa”
“...” Mặt An Đình Đình thoáng chốc đỏ bừng!
Cái gì mà cho anh ăn một bữa? Chuyện anh ám chỉ, không phải...
Không đợi cô nói chuyện, Mặc Diệu Dương đã dùng giọng điệu như cô đã đồng ý, nói: "Vậy thì nhất ngôn cửu đỉnh!”
“..." An Đình Đình sững sốt.
Anh có ý gì? Cô chưa đồng ý mà. Người đàn ông đó lại ngẩng đầu bước nhanh về phía trước.
“Này...” An Đình Đình gọi anh.
Này này này! Xin anh đó, em còn chưa đồng ý mài! Aaaal
Lên xe thể thao, xe hướng tới biệt thự của ông cụ. Xe dừng lại trước cửa thì đã nhìn thấy bóng dáng mấy người từ trong đi ra. Mặc Chấn Ngôn nhíu mày, mà Quan Chi Thu cũng mặt đầy bất mãn.
Trong lòng An Đình Đình lộp bộp' một tiếng, Quan Chi Thu không phải về phòng nghỉ ngơi rồi sao? Sao lại đến đây.
Xem ra, quả nhiên như Mặc Diệu Dương nói, đôi cẩu nam nữ này sau đó nhất định sẽ đi tìm ông.
Người đàn ông này thật sự suy nghĩ tỉ mỉ, liệu sự như thần!
Hai người đi ra nhìn thấy Mặc Diệu Dương và An Đình Đình, sắc mặt còn có chút xấu hổ.
Mặc Diệu Dương lại sắc mặt tự nhiên, nói: “Ông đâu?” Mặc Chấn Ngôn cười giải tỏa ngượng ngùng: “Ông không ở đây.”
“Ô.” Mặc Diệu Dương gật gật đầu, sau đó quay đầu nói với An Đình Đình: “Vậy không thì chúng ta quay về trước đi, buổi tối lại tới thăm ông.”
“Được.” An Đình Đình gật đầu. Sau đó, cô cũng giả như không có việc gì nhìn Mặc Chấn Ngôn hỏi: “Ba, tối nay cùng đến thăm ông không?”
Quan Chi Thu hung ác trừng mắt cô.
Mặc Chấn Ngôn cũng lạnh lùng nhìn cô một cái, nói cũng không muốn nói với cô, vứt lại một câu cho Mặc Diệu Dương “đi trước đây” rồi rời đi.
Hắn sẽ không dọn đi rồi chứ? Hẳn là không thể nào. Chẳng lẽ là ở Thủy Sam Uyển? Vậy có chút nói không thông. Ông không thể nào trốn cả đời. Chỉ cần ở nhà chính nhà họ Mặc, thì sẽ gặp mặt họ.
Thấy cô đoán không ra, Mặc Diệu Dương mới nói: “Ông ở từ đường với bà.”
Thì ra là vậy. An Đình Đình trong lòng hiểu rõ.
Nhưng mà, cô vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Em đoán, họ bây giờ hẳn cũng biết ông đang ở từ đường rồi, nhưng họ không dám đi.”
Làm chuyện trái lương tâm, sao có thể có gan đến từ đường?
Mặc Chấn Ngôn có lỗi với Tân Nhan, Quan Chi Thu càng là hổ thẹn với bà. Cho nên, hai người này đều không dám dễ dàng tới từ đường.