Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 184



Chương 184

Tô Tú Song nhắm mắt, hơi thở bị chặn lại ở lông ngực.

Con chó này đáng ghét hệt như chủ nhân của nó!

“Sớm thế, anh đi tập về à?”

Hoắc Lăng Tùng gật đầu, vươn người, “Chạy chậm 8 km, sao em dậy sớm thế?”

“Em không ngủ được” Tô Tú Song rót một ly nước ấm, uống hai hớp nhỏ, nằm cả đêm thấy hơi khát nước.

“Có tâm sự à?”

Tô Tú Song lắc đầu.

“Em cứ nói ra đi, có khi anh có thể giúp được em. Anh cười nhẹ.

Nghe xong, Tô Tú Song có chút do dự và dao động, nghĩ đi nghĩ lại, cô chọn nói cho anh biết, “Thực ra là công ty gặp rắc rối.”

Hoắc Lăng Tùng dịu dàng, rất kiên nhẫn nghe cô nói tiếp.

“Thời gian trước công ty xảy ra chút chuyện và tin xấu, ảnh hưởng rất lớn, không có công ty nào bằng lòng hợp tác với Tô Thị, cũng không có đơn hàng mới, công ty không thể hoạt động bình thường, đến phát lương cho công nhân cũng thành vấn đề, các cổ đông nói nếu như vẫn không có đơn hàng mới thì sẽ phải sa thải nhân viên lâu năm”

“Tô Thị là công ty như thế nào?”

“Lĩnh vực trang phục trẻ em”

Hoắc Lăng Tùng cúi đầu suy nghĩ, “Anh có một người bạn, hình như có quen biết công ty trong lĩnh vực này, bây giờ anh gọi điện hỏi giúp em.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Tú Song vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu.

Vừa nói, Hoắc Lăng Tùng vừa ấn số gọi.

Nghe anh và đối phương nói chuyện, Tô Tú Song có chút căng thẳng, tay theo bản năng nắm chặt.

Hai phút sau, anh ngắt điện thoại, “Tống Thị, em nghe qua chưa?”

Tô Tú Song gật đầu, “Nghe qua rồi, rất có tiếng tăm.

“Bạn anh quen lão tổng của Tống Thị, nhưng hiện nay Tống Thị do con trai ông ta quản lý, sợi dây này có thể kéo giúp em, nhưng có thể thành hay không phải dựa vào sự cố gắng của em”

“Đương nhiên!”

Hòn đá nặng trong lòng Tô Tú Song cuối cùng cũng hạ xuống, cô có chút thở phào, đến ánh mắt cũng mang ý cười, “Cảm ơn bác sỹ Hoắc, hôm khác em mời anh ăn cơm.”

Hoắc Lăng Tùng hiếm có dịp có hứng thú trêu cô, “Ăn mì tiêu xắt nhỏ ba trong một à?”

Tô Tú Song đầu tiên ngẩn người sau đó ngại ngùng cười, nhướn mày, “Đừng sợ, lần này em mời anh ăn cái khác”

Hai người đang nói cười, một bóng hình cao lớn xuất hiện ở tầng 2.

Phút chốc, Tô Tú Song thấy như có gai đâm vào lưng, cả một vùng đau nhói lên.

Cô quay đầu.

Khoảng cách hơi xa, không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng nhiệt độ trong phòng khách bỗng chốc hạ xuống như bị đông đá.