Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 286



Chương 286

Nhưng mà, cũng không ảnh hưởng được đến niềm vui thoát chết của cô, quay người lại, vòng tay qua gáy Hoắc Dung Thành: “Chúng ta đều còn sống, thật tốt quá”

“Ừ”

Khoé môi Hoắc Dung Thành cong lên có chút dịu dàng, trâm giọng nói: “

giờ vui mừng cũng quá sớm rồi, cảnh giác lên, không tìm thấy xác, hắn sẽ không chịu để yên đâu”

Nghe thế, cánh tay choàng qua gáy anh ta buông lỏng, sau khi nhận ra hành động vừa rồi của mình có biết bao là thân mật, liên không tự nhiên mà vén tóc lui sau tai.

Ánh mắt liếc đến cánh tay anh, lúc này cô mới phát hiện bị máu nhuộm thành màu đỏ.

“Cánh tay anh chảy máu rồi.”

“Ừ, đi thôi” Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc nhìn vết thương, dường như người bị thương không phải là anh mà là người khác vậy.

“Không đau sao?”

Cô đi theo phía sau nhìn vết thương còn cảm thấy đau đến khó mà chịu được.

“Chút vết thương này mà chịu không nổi còn được coi là đàn ông à?”

Anh khế nhướng mày, giọng điệu cứng rắn, tính tình cũng cứng đầu.

Nơi hai người đi là khu rừng nguyên sinh đầy cây cối, bụi gai không ít, trên mặt đất đều là lá cây, cành cây đan xen.

Không để ý đến cành cây thò ra dưới chân, Tô Tú Song bị vấp ngã xuống đất, đầu gối tê dại, đau đớn, không cử động được: Nghe thấy tiếng động, Hoắc Dung Thành quay đầu lại.

Tô Tú Song che đầu gối, sắc mặt tái mét, đúng là đen đủi vô cùng, người đã xui xẻo thì đến uống nước cũng bị mắc nghẹn.

“Sao không đứng dậy, thích ngồi trên đất à?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không phải, đầu gối của tôi bị đau, không đứng dậy được.” Trong khi đang nói, cô cố gắng di chuyển chân một chút, ngay lập tức, cơn đau ập đến không thể chịu được, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Chân dài bước tới, Hoắc Dung Thành gập người lại, lui về phía sau mấy bước, ngồi chồm hổm ở trước mặt cô: “lên đi”

Chớp nhẹ mắt, một thoáng ngạc nhiên và choáng váng thoáng qua trong mắt cô.

Anh hiếm có kiên nhẫn, không nhúc nhích cũng không thúc giục, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, chờ đợi.

rút lại suy nghĩ muốn bỏ chạy, Tô Tú Song khẽ cắn môi dưới, trèo lên lưng anh, hai tay không tự nhiên mà vòng qua cổ anh.

Hai tay người đàn ông đỡ lấy chân cô, bước những bước mạnh mẽ về phía trước.

Tô Tú Song nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng, rắn chắc của anh, suy nghĩ đến thẫn thờ.

Chưa bao giờ nghĩ, cô gần đây đối chọi gay gắt với Hoắc Dung Thành thế mà cũng có lúc lại hoà thuận và tiếp xúc thân mật như thế.

Người ta thường nói, đàn ông ôm phụ nữ sẽ khiến người phụ nữ cảm thấy được yêu thương, chiều chuộng giống như công chúa được chăm sóc che chở cẩn thận.

Còn người đàn ông cõng người phụ nữ, sẽ khiến người phụ nữ cảm thấy an tâm vững vàng, lưng của anh giống như một ngọn núi lớn, có thể chống chọi mọi mưa gió.

Tâm trạng Tô Tú Song xúc động, bò trên lưng anh, cảm thấy thật đáng tin, ỷ lại, an tâm.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta giờ phải đi đâu?”

Cô nhìn thấy sắc trời, nhẹ giọng nói.