Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 32



Chương 32

Tô Tú Song mới hai mươi mốt tuổi, còn rất trẻ nên chức năng cơ thể đều không tồi. Đồng thời còn có hai hộ công chăm sóc 24/24 giờ, lại thêm chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu đưa ra thực đơn cho mình, cho nên chưa đầy hai tuần, thân thể cô đã bắt đầu hồi phục, có thể xuống giường đi dạo dưới sự giúp đỡ của hộ công.

Chiều hôm nay, thời tiết không tồi.

Bầu trời vẫn luôn âm u cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, hiếm hoi lắm mới lộ ra mặt trời. Tô Tú Song ở trong phòng bệnh nhàm chán đến mức sắp mọc rêu, bèn kêu hai hộ công dẫn mình ra sau vườn phơi nắng. Mới đến đại sảnh, cô đã thấy hai hàng bác sĩ và y tá đứng trước cửa bệnh viện, giám đốc bệnh viện và giáo sư đứng chính giữa, thảm đỏ được trải từ đại sảnh bệnh viện đến ngoài cửa, phóng viên giơ camera, vẻ mặt đầy phấn khởi.

“Phô trương thế này là có nhân vật tầm cỡ sắp đến à?”

“Chắc chắn rồi! Nhân viên cả bệnh viện đều tham dự, còn có nhiều phóng viên thế này, chắc chắn là nhân vật tâm cỡ đấy”

Hai hộ công nhỏ giọng bàn tán.

Tô Tú Song vừa ngước mắt lên đã thấy Hoắc Lăng Tùng mặc áo blouse trắng đứng bênh cạnh giám đốc bệnh viện. Vóc dáng của anh rất cao, khoảng chừng 1m83, dáng người cao gầy, còn đeo ống nghe bệnh trên cổ, đứng trong đám giáo sư tuổi hạc trông rất bắt mắt.

Không ít người nhà và bệnh nhân xem náo nhiệt đều lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh anh.

Tô Tú Song quay sang, đúng lúc thấy hai hộ công như mọc rể ở đó, không thể nhúc nhích. Cô khẽ cười một tiếng, tựa lưng lên vách tường, không lên tiếng thúc giục.

Lúc này, hai chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi đỗ trước cổng bệnh viện.

Tô Tú Song liếc nhìn, cửa xe màu đen mở ra, Hoắc Dung Thành bước xuống xe, áo gió màu đen đong đưa theo từng bước chân, khí thế mạnh mẽ như đế vương.

Sao… Sao anh ta lại đến đây?

Tô Tú Song ngây người, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Lúc này, tài xế mặc tây trang cũng mở cửa xe khác, ông Gia đội mũ beret màu đen, chống gật xuống xe.

“Trời ơi! Không ngờ lại là ông Gia, người cầm quyền của tập đoàn Hoắc thị!”

“Bên cạnh ông ấy chính là cậu hai nhà họ Hoắc, Hoắc Dung Thành đúng không?”

“Trời ơi! Nhan sắc quá đỉnh, quả thực là xuân dược hình người!”

“Vừa chào đời đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, chẳng những giàu có mà còn đẹp trai thế này, ghen ty quá đi!”

“Quý tộc cỡ này thì chỉ có thể nghe nói về truyền thuyết của Hoắc thị trên TV, bây giờ được tận mắt chứng kiến, thật là may mắn..”

Đám người xôn xao ồn ào, liên tục xì xào bàn tán. Phóng viên điên cuồng ấn shutter, đèn flash liên tục lóe lên như muốn chói mù mắt người khác. MC mỉm cười cầm micro tiến lên: “Hôm nay cụ Gia đến bệnh viện để thăm cậu cả ạ?”

Hoắc Trình Gia gật đầu, khí thế hùng hồn, bước chân vẫn không dừng lại.

MC tiếp tục đuổi theo: “Nghe đồn cậu cả vẫn luôn chữa bệnh ở nước Mỹ, tại sao lại làm phẫu thuật ở bệnh viện Tâm Đức?”

Nghe vậy, Hoắc Trình Gia thoáng dừng bước, mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng ông ta vẫn khỏe mạnh, găn từng chữ: “Nó được điều trị ở nước Mỹ, nhưng trị liệu và phẫu thuật đều ở bệnh viện Tâm Đức, ngành y tế trong nước càng ngày càng phát triển và tiên tiến, hệ thống y tế cũng hoàn thiện phát đạt hơn nước ngoài, trị liệu trong nước là đương nhiên. Tôi rất tin vào ngành y tế của Nam Việt hiện nay.”

Câu nói của ông ta khiến bác sĩ và y tá trong bệnh viện tràn đầy nhiệt huyết.