Hoắc Dung Thành ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Diệc Phong: “Biến vê phòng bệnh của cậu đi”
“Em không đi đâu!” Hiếm khi Hoắc Diệc Phong có chí khí như vậy.
“Cố Hàn!” Hoắc Dung Thành cao giọng.
Giây tiếp theo, Cố Hàn bước vào, chẳng nói chẳng rằng túm lấy Hoắc Diệc Phong kéo ra phía ngoài.
“Tôi sẽ còn quay lại!” Hoắc Diệc Phong hét với theo, giọng nói kiên định.
Cuối cùng căn phòng cũng rơi vào yên lặng.
“Nhảy xuống hồ Ngọc Bích còn dám tắt máy, tôi thấy em chắc là không muốn sống nữa rồi!” Hoắc Dung Thành vẻ mặt tức giận, lên giọng với cô.
Người đàn ông này sao cứ động chút lại cáu giận, ăn nhầm thuốc súng à?
“Vốn dĩ tôi không định nhảy xuống, nhưng người dưới hồ lại là Hoắc Diệc Phong, lại chẳng có ai xuống cứu anh ta, nếu tôi không cứu thì anh ta chết chắc”
Tô Tú Song lên tiếng, giọng điệu tủi thân.
Không dễ dàng gì mới cứu được em trai anh ta, tiếng cảm ơn không nói thì thôi đi, lại còn giơ bộ mặt khó ở đó ra.
Ngón tay thuôn dài chỉnh lại caravat, Hoắc Dung Thành cáu kỉnh, tâm trạng cực kỳ tệ, hỏi cô: “Vì sao lại tắt máy?”
“Nhất thời gấp quá nhảy xuống hồ quên lấy điện thoại ra, nên dính nước hỏng rồi”
Tô Tú Song lấy điện thoại ở đầu giường đưa đến trước mặt anh, ấn liền lúc bốn năm cái, màn hình vẫn đen ngòm, mở cũng không lên. Nhìn đi, cô rõ ràng rất trong sạch.
Anh im lặng không đáp trả, rút điện thoại của mình ra gọi một cuộc.
Tâm mười phút sau, Cố Hàn lại xuất hiện, trong tay là một hộp điện thoại mới tinh xảo: “Cậu hai”
Hoắc Dung Thành nhướng mắt nhìn một cái, không có kiên nhãn mà cầm lấy xé mở hộp luôn. Nhìn động tác thô bạo trước mắt, Tô Tú Song bỗng cảm thấy lạnh gáy. Đôi tay đẹp đế ưu nhã nhường kia kia lại làm ra những hành động thô bạo như vậy.
Lát sau, chiếc hộp tinh xảo đã biến thành đống giấy vụn. Bên trong hộp là một chiếc điện thoại màu hồng mới tinh.
Tô Tú Song hai mắt ngây ra nhìn theo từng động tác của anh, còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc điện thoại cũ nắm trong tay đã bị anh cầm lấy, rút sim ra rồi cắm vào điện thoại mới. Tô Tú Song chớp chớp mắt ngạc nhiên, điện thoại mới là mua cho cô ư?
Cô nghển cổ nhìn vào màn hình, thấy anh mở điện thoại lên, ấn vào zalo ra rồi đăng nhập.
“Anh đăng nhập zalo của tôi làm gì?”
“Có gì không thể để người khác thấy?” Hoắc Dung Thành không lạnh không nhạt liếc cô một cái, hỏi vặn lại.
Cô càng không cho xem, anh càng phải xem! Tô Tú Song nhướng mày, coi như cô chưa nói gì.
Vừa đăng nhập zalo liên nghe thấy thông báo tin nhắn tỉnh tỉnh hai ba cái liên tiếp vang lên. Đa số tin nhắn là của Bạch Tĩnh gửi, ngón tay thon dài của Hoắc Dung Thành lướt trên màn hình, anh mở zalo, thấy có clip liền ấn vào mở ra xem.
Clip đó quay lại cảnh cứu Hoắc Diệc Phong bị rơi xuống nước. Càng xem sắc mặt anh càng đen, anh bước đến sát giường nhìn cô từ trên xuống, đôi mắt tối lại: “Em hôn nó?”
Tô Tú Song bị anh nhìn đến không được tự nhiên: “Đây không phải hôn, là hô hấp nhân tạo, lúc đó không nghe thấy nhịp tim của anh ta, nếu không làm hô hấp nhân tạo thì mạng sống sẽ nguy hiểm.