Nhưng Tô Tú Song cũng không thèm nhìn cô ta thêm một lần nào nữa, cúi đầu nghiên cứu kịch bản và những cảnh sẽ quay vào buổi chiều.
Đã sắp quay xong bộ phim này, đây lại là cảnh quay lớn, là điểm nhấn của bộ phim nên cô không dám thả lỏng, lơ là.
Bắt đầu quay phim.
Diễn viên vẫn là Tô Tú Song và Tân Du Du.
Mật báo của Cố Triều Tịch bị Cổ Linh Nhi bí mật lấy đi, chuyện cơ mật bị tiết lộ, hành quân được nửa đường thì bị bao vây trước sau, kẹt trong hẻm núi.
Thương vong thảm thiết, thực sự vô cùng thê thảm.
Lợi dụng lúc Cố Triều Tịch nghị luận với các tướng lĩnh, Nguyệt Lạc bắt Cổ Linh Nhi làm con tin.
“Người còn muốn nối giáo cho giặc!”
Bỏ qua thanh trường kiếm đang kề trên cổ, áo trắng Cổ Linh Nhi mặc trên người bay phiêu phiêu, vẻ mặt cô tràn đầy bình tĩnh.
“Là ta nối giáo cho giặc hay là ngươi có lòng dạ rắn rết? Thiếu gia đối xử tốt với ngươi như vậy mà ngươi lại lòng lang dạ sói muốn giết thiếu gia!”
Vẻ mặt Nguyệt Lạc tràn đầy giận dữ, tiến từng bước lại gần.
“Đây là làm phản, là tội chết, ngươi cam tâm nhìn chiến tranh nổ ra, dân chúng gặp tai ương, trăm họ lầm than sao?”
“Haha..” Nguyệt Lạc ngửa cổ nhìn lên trời cười một tràng dài: “Dân chúng gặp tai ương thì có liên quan gì đến ta?
Trăm họ lầm than thì liên quan gì tới ta?
Nếu đã không liên quan nên thì tôi cần gì phải thương hại?”
“Ngươi đúng thật ngoan cốt! Người như ngươi sẽ bị sét đánh chết.”
Cổ Linh Nhi tát qua một cái tát chứa đầy sự tức giận.
Mặc dù bị tát nhưng Nguyệt Lạc không hề tức giận, khóe miệng nở ra nụ cười: “Ta điên rồi cũng tốt hơn loại người phóng đãng như ngươi! Luẩn quẩn giữa hai người đàn ông, cuối cùng lại trở thành người của thái tử, ta nghe nói ngươi và thái tử mỗi đêm đều phóng túng. Ta nghĩ kỹ nữ cũng không phóng đãng bằng ngươi!”
Tô Tú Song cười chế nhạo, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, giống như đang nhìn cái gì bẩn thỉu.
Tần Du Du bất giác nhớ ra lại khi ở phòng thay đồ cô ta cũng có bộ dạng và giọng điệu như thế này.
Nhất thời quên mất vẫn đang trong cảnh quay, Tân Du Du trừng mắt oán giận nhìn Tô Tú Song.
Tô Tú Song không quan tâm cô ta, cố ý áp diễn.
Dù sao thì nhân vật của cô ấy trong bộ phim này cũng là độc ác và tàn nhãn, cho nên dù lời nói và giọng điệu có ác độc đến đâu thì tất cả đều phù hợp với tính cách nhân vật.
Quả nhiên, Tân Du Du bị cô kích thích thì ánh mắt đã biến đổi, cùng với đó, bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu thay đổi.
“Cắt!”
Trương Tiến Trung lên tiếng, cắt ngang phân cảnh: “Tần Du Du, chú ý đến biểu cảm trong mắt và trạng thái của cô, đừng để cảm xúc của cô đi xuống”