“Vậy cô Tô Tú Song, cô có cảm giác gì khi bị đụng hàng với cô Liễu Y Y?”
“Tôi cũng nghĩ giống Y Y, chúng tôi ở trong cùng một đoàn làm phim lâu rồi, không ngờ lại có sở thích giống nhau”
Tô Tú Song chỉ nhàn nhạt nói, cô không muốn nói quá nhiều.
“Cái gì mà sở thích giống nhau chứ, sao có thể không biết xấu hổ mà nói như vậy?”
“Rõ ràng là cố tình bắt chước Liễu Y Y, lại còn muốn cọ nhiệt, giờ lại làm ra vẻ vô tội.”
“Tô Tú Song đúng là không biết xấu hổ, cút khỏi giới giải trí đi!”
“Không có tác phẩm tiêu biểu nào lại còn tới thảm đỏ gây chú ý, không biết cô †a dựa vào cái gì mà vào được giới giải trí nữa!”
Những lời mắng chửi Tô Tú Song ngày càng trở nên gay gắt hơn, tất cả đều co rằng cô là người phụ nữ mưu mô, xảo quyệt, cố ý chọn chiếc váy giống với Liễu Y Y.
Nghe những tiếng chửi nực cười đến chói tai đó, Tô Tú Song hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giữ cho bản thân thật bình tĩnh.
Hoắc Diệc Phong mặt mũi cau có, trên mặt hiện rõ bốn chữ – Tôi rất khó chịu!
Một nhóm bà tám thì thà thì thâm lại còn lảm nhảm, mẹ nhà nó thật là bực mình.
Anh ta nhìn Tô Tú Song một cái rồi nắm lấy tay cô “Chờ đấy, cậu đây rồi sẽ chửi bọn nó cho chị”
Nghe vậy Tô Tú Song ngẩng đầu lên, tâm tình không còn trâm uất nữa.