“Anh Thành này, tuy cô Tú Song mặc rất lộng lẫy, nhưng tôi đang tìm người đại diện là vì muốn tìm người hiểu về thương hiệu.
Về mặt này, Smith có sự kiên định của riêng mình.
“Tôi nói câu này để nghe anhgiải thích à?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, nhếch môi mỏng, giọng nói trầm thấp, lười biếng nhưng thần sắc lại cao quý, lãnh đạm.
“Vâng, tôi hiểu rồi, anh Thành”
Dù không hài lòng, không cam tâm tình nguyện nhưng Smith cũng phải nhượng bộ: “Xin chúc mừng cô Tú Song, cô đã trở thành người đại diện của AL Nam Việt”
Sau khi Smith nói xong, hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Tô Tú Song vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Dung Thành đang nhìn cô thật sâu.
Ánh mắt anh sâu thẳm, hơi híp lại, lưu lại trên mặt cô mấy giây liền xoay người đi lên lầu.
Tầng hai.
Mộ Đan Nhan, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình đã không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình đập cốc rượu trên tay xuống đất.
Hoắc Dung Thành đã giúp cô ta!
Còn nói cô ta xinh đẹp!
Mộ Tử Đồng quàng tay qua vai cô, dịu dàng mà mạnh mẽ đưa cô ta trở về phòng.
“Anh kéo em làm gì!”
“Không phải em muốn ném đồ sao, về phòng rồi muốn quăng thế nào thì quăng. Bên ngoài có rất nhiều người nhìn, ném không sướng.”
Một nhóm người ngồi xuống bàn tiệc, mỗi người một biểu cảm và tâm tư.
Tân Du Du nhìn chằm chằm Tô Tú Song đang ở đối diện, nếu ánh mắt có thể giết người thì cô đã bị giết từ lâu rồi.
Liễu Y Y cũng không khá khẩm gì hơn, ngồi trên ghế, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Không phải đã nói cô ta sẽ là người đại diện sao?
Trương Tiến Trung và Vương Minh Vũ cũng đang đánh giá Tô Tú Song.
Anh Hoắc vừa rồi xuất hiện rõ ràng là để giải vây cho cô.
Danh tính của người đàn ông đó là gì, và mối quan hệ giữa hai người là gì?
Ngược lại, người hiểu rõ nội tình Trương Vinh Hiển lại khá bình tĩnh.
Tô Tú Song nhíu mày, cảm giác sau lưng gai gai, không cần nhìn cũng biết có rất nhiều người đang dõi theo cô.
“Sao, có phải anh tôi rất ngầu không?” Hoắc Diệc Phong nháy mắt, vẻ mặt hí hửng.
Tô Tú Song liếc một cái rồi mặc kệ cậu ta.
Ngầu thì ngầu, nhưng mà lần này đã triệt để khiến cô nổi tiếng rồi.
“Tôi đi vệ sinh.
Tô Tú Song nói nhỏ với Hoắc Diệc Phong rồi nâng váy rời đi.
“Vịt trong nồi sắp chín lại bay đi mất, haha” Tân Du Du cố ý liếc nhìn Liễu Y Y.