Chuyện này không thể trách cô ta được, nếu như không phải Tô Tú Song cướp đi quyền làm đại ngôn cho AL của cô ta, cô ta cũng sẽ không thông đồng với Tần Du Du, đối phó cô.
“Muốn trách cũng phải trách chính bản thân cô thôi” Ánh mắt cô ta cay độc, nụ cười thâm hiểm, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng đằm thắm như bình thường.
Đột nhiên, gáy cô ta truyền tới cơn đau, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt đã tối đen, ngã xuống mặt đất.
Cố Hàn nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Tô Tú Song sắp ngã xuống đất.
Sau đó, anh nhét một viên thuốc vào miệng Liễu Y Y, kéo chân cô ta một cách vừa thô bạo lại dã man vào trong phòng.
Tiếp đó, anh ta đẩy cửa phòng đối diện ra, đi vào trong.
“Cậu hai” Cố Hàn nói.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, Hoắc Dung Thành bước ra từ phòng tắm, ánh mắt anh liếc nhìn Tô Tú Song, nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Khi nói câu này, mặt anh trầm hẳn xuống, anh đi về phía hai người.
“Mợ chủ uống không ít rượu, lại còn bị bỏ thuốc nữa” Khi nói lời này, Cố Hàn vội vàng thở phào.
Tô Tú Song sắp sửa quỳ rạp xuống đất thì Hoắc Dung Thành đưa tay đỡ lấy, cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại được người đàn ông ôm vào lòng.
Mộ Đan Nhan lén lút đi vào theo, nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta không thể nào chấp nhận nổi, cô ta gào lên: “Dung Thành, sao anh có thể ôm cô ta được.”
Hoắc Dung Thanh quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt, không chút khách sáo nói: “Ai cho phép cô vào đây, cút ra ngoài!”
Khi anh nói lời này, cả người Tô Tú Song nóng rực, cô khó chịu, không ngừng cào loạn lên ở trong lòng anh.
Cánh môi nóng rực của cô chạm vào yết hầu gợi cảm của người đàn ông.
Mềm mại, lại còn có cả mùi thơm nưa.
Trong nháy mắt, Hoắc Dung Thanh lập tức phản ứng lại, yết hâu anh không tự chủ được mà liên tục chuyển động lên xuống, ngọn lửa trong người bốc cháy hừng hực.
“Thứ trơ trẽn, cô không cần mặt mũi nữa hả?” Mộ Đan Nham hoàn toàn mất lý trí, cô ta không nhịn được mà đi tới, định ra tay với Tô Tú Song.
Từ trước tới giờ Hoắc Dung Thành vẫn luôn là người kiêu ngạo, không gần nữ sắc, lúc xã giao với người khác, ngay cả chạm tay với nữ giới anh cũng không muốn, nhưng bây giờ, ngay trước mặt cô †a, anh lại bị một người phụ nữ khác ôm rồi trêu ghẹo như vậy.
Nhưng không đợi cô ta đến gần, Cố Hàn đã nắm chặt lấy bả vai cô ta.
“Đưa cô ta ra ngoài” Hoắc Dung Thanh lười phải nói nhiều, tâm trạng anh cũng đã bị phá hỏng hết, anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt này vô cùng ngứa mắt.
“Vâng thưa cậu hai” Cố Hàn nhấc Mộ Đan Nhan đi, thuận tiện nhét một cục giấy vào miệng cô ta, xách ra ngoài.
“Nóng, nóng quá…”
Hai má Tô Tú Song đỏ bừng, miệng không ngừng kêu nóng, đưa tay ra định cởi quần áo.
Bộ váy lễ phục sao có thể chịu được sức kéo của cô được, một lát sau cô đã để lộ ra bộ ngực của mình.
Cô lại kéo xuống, anh kéo lại lên, hai người y như đang phân cao thấp.