Tô Tú Song không muốn nghe tiếp: “Không sao đâu, tôi tắt máy đây”
“Có đấy!
“Còn chuyện gì nữa?”
“Em nằm lên trên giường, chụp hai bức ảnh rồi gửi cho tôi” Anh mấp máy môi, thấp giọng nói.
Tô Tú Song sững người, đây là đam mê kỳ quái gì vậy?
Cô còn chưa kịp nói gì, giọng nói gợi cảm của người đàn ông lại truyền tới lần nữa: “Không nghe thấy?”
“Tôi không chụp đâu.”
“Em phải chụp, nhanh đi chụp đi, nếu như không chụp thì quay về nhà cho tôi, tôi kêu Cố Hàn tới đón em, một tiếng sau tới ngay, em cứ chuẩn bị đi”
Nghe vậy, Tô Tú Song nhíu mày, hết cách, đành phải thỏa hiệp: “Chụp, tôi chụp không phải là được rồi sao?”
“Sớm ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hơn sao, cứ ép tôi phải ra tay,em cũng chẳng phải đối thủ của tôi, người chịu thiệt chỉ là em thôi” Hoắc Dung Thành nói.
Tô Tú Song: “….”
Lời anh nói thật sự cũng có lý, cô không chút phản bác lại.
Cô cởi áo khoác ra, chui vào trong chăn, nằm cùng với bà nội, cô câm điện thoại lên, chụp ảnh.
“Cháu làm gì đấy?” Tô Ái Lan hơi hiếu kỳ hỏi.
“Bà nội vừa tỉnh, cháu chụp hai tấm ảnh làm kỷ niệm, bà nội cười đi” Tô Tú Song nói dối không chớp mắt.
Tô Ái Lan cười, rất phối hợp với cô.
Cô nghiến răng, mở Zalo ra, chọn hai tấm ảnh, gửi cho Hoắc Dung Thành.
Trên hai bức ảnh, ánh mắt cô toàn ý cười, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong chăn với bà nội.
Trên người cô mặc áo lên, vòng một lộ rõ, cao chót vót như đồi núi.
Con ngươi Hoắc Dung Thành tối lại.
Nơi đó tối qua anh mới vừa sờ vào, vô cùng mềm mại, cảm giác rất tốt.
Mấy giây sau, Tô Tú Song nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu, cô mở máy.
Chỉ có ba chữ.
“Ngưỡng mộ quá.”
Cô nhíu mày, nhìn lại tên người nhắn, đúng là Hoắc Dung Thành mà.
Đúng là kỳ lạ mài!
Cả buổi tối, Tô Tú Song không dám cử động gì mạnh, cô sợ sẽ đè vào người bà nội.
Thế nhưng cũng may, khi vừa mở mắt ra, vẫn là tư thế nằm như tối qua, vô cùng an phận.
Nhìn đi, cô đã nói dáng ngủ của mình ổn lắm mài Hoắc Dung Thành căn bản là đang nói linh tỉnh.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Tú Song lấy khăn lông đã được làm ấm ra, tỉ mỉ lau mặt, tay cho Tô Ái Lan.