Khi nói lời này, Hoắc Dung Thành đưa tay ra khóa cửa xe lại.
Tô Tú Song không muốn để ý đến anh, cô nghĩ một hồi rồi nói: “Không cần kêu Cố Hàn đi xem, gần đây có một quán ăn không tệ, tôi đưa anh đi.”
Hoắc Dung Thành nhướn mày, sự lạnh nhạt và không vui tan đi một ít: “Đi”
Vì đề nhanh chóng đuổi được người đàn ông đi, Tô Tú Song tùy tiện tìm một quán ăn gần bệnh viện nhất.
Cô mua bốn cái bánh bao, một đĩa đồ ăn, còn cả hai bát cháo nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, cháo vừa đặt xuống, cô vừa ngồi xuống thì điện thoại đã vang lên.
Cô đưa tay ra, mở điện thoại.
Đủ những lời chúc mừng sinh nhật gửi tới.
“Ai gửi đấy?”
“Không cần quan tâm đâu, mấy tin nhắn linh tinh thôi” Tô Tú Song giải thích qua loa.
“Đưa đây”
Tô Tú Song nhíu mày: “Thật sự không có gì.”
“Em chột dạ gì chứ?” Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh thấu xương, anh khó chịu nhìn cô.
Tô Tú Song lười so đo với anh, cô ném điện thoại lên bàn ăn.
Hoắc Dung Thành ấn một cái, mở tin nhắn ra, ánh mắt anh dần thay đổi.
Sinh nhật…
Tiếp đó, anh trả điện thoại cho cô, con ngươi dừng lại trên chiếc nhẫn ở tay cô, cả vòng tay trên tay cô nữa.
“Đẹp lắm đúng không, quà sinh nhật bà nội tặng tôi đấy”
Khuôn mặt Tô Tú Song nở một nụ cười, xán lạn tinh khiết, cô lắc lắc vòng tay.
“Ừ, cũng được” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành mấp máy môi, kiêu ngạo cắn một miếng bánh bao, sau đó ném nó lên trên bàn, vẻ mặt ghét bỏ: “Nơi khó ăn như này mà cũng tìm được, vị giác của em càng ngày càng kém rồi đấy”
Nghe vậy, Tô Tú Song cười mỉa mai: “Tôi cảm thấy mùi vị không tệ.
Quả thật bánh bao rất khó ăn, cảm giác mùi vị vô cùng kỳ lạ.
“Buổi tối mấy giờ thì về nhà?” Anh lấy khăn lụa ra lau tay.
“Còn chưa biết.”
Đây là câu trả lời gì vậy?
Hoắc Dung Thành nhíu mày, nhìn chằm chằm cô: “Mười giờ, nhất định phải về nhà, nếu không thì tối ẽ kêu Cố Hàn tới trói cô.”