Tô Tú Song chớp mắt, vòng tay ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại.
Trở lại phòng, cả hai ngã xuống giường lớn thở hổn hển, tay chân giao triền miên.
Một đêm cảnh xuân vô hạn.
Không hề ngơi nghỉ.
Sáng sớm hôm sau Tô Tú Song mở mắt ra, toàn thân đau nhức, cả người cứ như bị xe nghiền qua.
Cảm giác này quá quen thuộc.
Ký ức đêm qua, nổi lên mạnh mẽ như thủy triều.
Tô Tú Song nhắm chặt mắt, hai má đỏ bừng.
Quả nhiên ứng với câu nói đó, uống nhiều rượu dễ xảy ra chuyện, say xỉn thì dễ bị thất thân.
Phía giường bên kia, trống rỗng, không có bóng dáng của Hoắc Dung Thành đâu cả, trong phòng vô cùng yên tĩnh, cũng không biết anh đã đi đâu.
Có điều, thế này cũng tốt, đỡ phải xấu hổ.
Chống cả hai tay xuống giường, Tô Tú Song khó khăn lắm mới đứng lên được.
Ai mà biết, chỉ vừa đứng lên, hai chân mềm nhữũn, đầu gối khuyu xuống đất, nặng nề quỳ trên giường, giấy dụa hồi lâu cũng không đứng dậy được.
Chân và thắt lưng, dường như không phải là của chính mình mà là của người khác.
Lông mày Tô Tú Song giật giật.
Người đàn ông này, đêm qua rốt cuộc là làm bao nhiêu lân, muốn giết người hay sao!
Ổn định nhịp thở, cô cuối cùng cũng đứng dậy, một đống quần áo ngổn ngang trên mặt đất.
Cúi xuống, nhặt lên hai chiếc, toàn bộ đều bị xé toạc, không mặc được nữa rồi.
“Hừ…’ Cô thở dài một hơi, liếm môi, đành phải cầm áo sơ mi đen của Hoắc Diệc Thành mặc vào.
Áo mặc vào cao trên đầu gối, vừa hay có thể che được phần mông, vậy cũng được.
Ngửi thấy mùi vị nông đậm còn lưu lại trong phòng, mặt cô càng đỏ hơn, nóng bừng bừng.
Đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hoắc Dung Thành mặc áo choàng tắm bước vào.
Đôi mắt khẽ nâng lên, nhìn chằm chằm Tô Tú Song đang mặc áo sơ mi của mình, ánh mắt anh dần dần trở nên thâm sâu, nóng, cơ thể anh lại như vừa được đốt lên một ngọn lửa.
Tô Tú Song có chút xấu hổ và ngại ngùng.
Cô cúi đầu, không muốn nói chuyện, nâng bước, đi lướt qua Hoắc Dung Thành, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Đương nhiên, động tác của Hoắc Dung Thành nhanh hơn cô, đôi chân dài vừa bước vài bước đã ở ngay trước mặt, chặn đường cô: “Ngủ xong liên đi, em không muốn nói gì à?”
Tô Tú Song không nói nên lời.
Loại tình huống này, còn có thể nói gì?
“À thì, tối hôm qua, chỉ là uống rượu say rồi mà, nhất thời ý loạn tình mê mới xảy ra việc như thế, bây giờ thì tỉnh rồi, chuyện tối hôm qua bỏ đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì: Cô ho khan hai tiếng, giật giật khóe miệng, vô cùng khẳng khái nói.