“Phòng anh hai tôi giấu một người phụ nữ, trận chiến đêm qua cực kỳ ác liệt, chị hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Tô Tú Song đột nhiên nghẹn lời, thật sự không biết, cái thứ ngốc nghếch còn có thể làm được việc lớn gì!
“Cậu mới là heo, một con heo ngu ngốc, một con heo lớn ngu ngốc!”
“Rốt cuộc chị có chút ý thức nguy cơ nào không hả, bây giờ có người hớt tay trên của chị, mà chị lại bình tĩnh như vậy?”
Đôi mắt đào hoa trừng to, Hoắc Diệc Phong ác liệt trừng cô: “Con cún còn biết rải nước tiểu đánh dấu lãnh địa, chị lại không biết làm ra chút hành động, tỏ ý một chút sao?”
Nghe vậy, Tô Tú Song liếc anh ta một cái: “Lẽ nào bắt tôi cũng giống cún, rải nước tiểu lên người anh hai cậu?”
“Thô tục!”
Hoắc Diệc Phong thật hận sắt không thành thép.
“Mà nhé, tôi còn không vội, cậu vội cái gì? Tục ngữ nói rất đúng, hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội.”
“Chị mới là thái giám, cả nhà chị đều là thái giám”
Hoắc Diệc Phong nâng tay, không có ý tốt mà véo hai cái lên cánh tay cô: “Lần trước chị đã cứu tôi, tôi sinh là người của chị, chết là quỷ của chị”
“Cậu đừng nói nghe kinh khủng vậy được không? Còn nữa, tục ngữ không thể dùng bậy, cái gì mà sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi?”
Tô Tú Song run rẩy, cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.
“Không đúng sao?”
Hoắc Diệc Phong sờ sờ bông tai trên vành tai mình: “Vậy đổi cách nói khác, tôi và chị đều là con kiến trên cùng một sợi dây.”
Hai người đang nói chuyện thì có một trận tiếng bước chân truyền đến.
Hoắc Dung Thành bước xuống cầu thang.
Quản gia Trương đã bày sẵn bàn ăn.
Ba người ngồi vào.
Như cố ý vô tình, ánh mắt Hoắc Dung Thành quét một lượt trên mặt Tô Tú Song, sau đó là thân thể, dường như muốn lột sạch quần áo trên người cô.
Tô Tú Song có hơi không nhịn được, cúi đầu im lặng ăn cơm.
“Anh hai, em cảm thấy chia phòng ngủ hơi có ảnh hưởng không tốt”
Mang tâm lý thăm dò, Hoắc Diệc Phong cẩn thận mở miệng nói.
Chỉ có hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, mới có thể ngăn lại người đàn bà khác xuất hiện ở nhà họ Hoắc.
Vừa nói xong, cậu liên dùng khóe mắt liếc người phụ nữ bên cạnh mình một cái.
Làn da trắng nõn, trong suốt, bóng lộn, lúc này đang ăn ăn ăn, chả có cái đếch phản ứng gì.
Đồ phụ nữ ngu ngốc này!
“Vậy nên, em muốn cô ấy, ngủ cùng anh?”
Đôi đũa trong tay Hoắc Dung Thành hơi dừng lại, nâng tâm mắt lên quét qua Hoắc Diệc Phong, sau đó lại rơi xuống người Tô Tú Song.