Trương Tiến Trung im lặng nhìn màn hình giám sát, một lúc lâu sau, anh mới hô “Cut”
Tô Tú Song nắm bắt rất tinh chuẩn, lí giải nhân vật cũng rất thông thấu.
Đứng dậy, Tô Tú Song đi đến góc khuất, cả người ngồi trong góc, rất lâu đều không thể bình tĩnh lại.
Đến đây, bộ phim đầu tiên của cô, đã đóng máy.
“Đúng là hiểu biết rất thấu triệt về nhân vật, ánh mắt cuối cùng kia của cô, tôi đã xem lại rất nhiều lần, hai ngày nữa là tiệc đóng máy, chuẩn bị đi”
Trương Tiến Trung vỗ vỗ vai cô, cho cô đánh giá rất cao.
Tô Tú Song nhếch môi, như trút được gánh nặng.
Nếu Trương Tiến Trung đã khen tới vậy rồi, thì cũng chẳng gì cần phải lo nữa.
“Phim khi nào mới được chiếu?”
“Đoàn đội chế tác hậu kỳ có lẽ cần phải mất năm sáu tháng, kỹ xảo thì sẽ mời đoàn đội nước ngoài tới làm, phần hậu kỳ rất chậm”
Trương Tiến Trung chậm rãi nói.
Đây là bộ phim đầu tiên tấn công thị trường trong nước của anh, nên, nhất định phải thật hot.
Khi hai người nói chuyện thì Hoắc Diệc Phong cũng đi đến, anh ta mang dáng vẻ ăn chơi trác táng vẫy đuôi chó: “Chị về trước đi, tôi với Chân Chó còn chút chuyện.”
“Chuyện gì? Đi đâu? Bao lâu?”
Tô Tú Song liên tục đưa ra ba câu hỏi.
Hoắc Diệc Phong duỗi tay, có hơi không kiên nhẫn ngoáy ngoáy tai.
Thấy vậy, Tô Tú Song trừng mắt.
Thấy cô tức giận, hai gò má trắng nõn trong suốt bị nhiễm màu đỏ, Hoắc Diệc Phong vậy mà lại thấy rất đáng yêu, trong lòng không khỏi mềm nhữn, mềm giọng nói: “Chẳng phải có người vừa tặng tôi một chiếc moto sao, tôi đến đường đua lái cho sướng đã, sẽ về nhanh thôi.”
Tô Tú Song có hơi không yên tâm, dặn dò từng cái một.
“Còn chưa già đâu, sao mà lắm lời thế, cậu ấm tôi đây là loại người sẽ gây chuyện sao?”
“Phải” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Tô Tú Song rất gọn gàng dứt khoát trả lời, không hề có chút do dự nào.
“Hừ” Hoắc Diệc Phong hơi híp đôi mắt đào hoa, không có ý tốt mà nhẹ trào phúng một câu: “Giữa người với người, thật đúng là chẳng có chút tin tưởng „ nào: Không thèm để tới anh ta, ánh mắt Tô Tú Song chuyển đến trên người Trương Vinh Hiển: “Cậu trông chừng anh †a giúp tôi, trông coi kỹ vào.”
“Được”
Tiếp theo, sau khi chào hỏi với Bạch Tĩnh xong, cô liên rời khỏi đoàn phim.
Khi rời khỏi đoàn phim, sắc trời đã dần tối xuống.
Đi đến bên đường, Tô Tú Song ngăn lại một chiếc taxi, về nhà họ Hoắc.
Ngồi vào ghế sau, cô gọi một cuộc điện thoại tới bệnh viện, là y tá bắt máy: “Mợ hai”