Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 529



Bốn mươi phút sau.

Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.

Giáo sư Trần bước ra, tháo khẩu trang xuống: “Phẫu thuật rất thành công, trước mắt bệnh nhân vẫn còn hôn mê, trước hết cứ quan sát hai tiếng trước đã”

“Cảm ơn giáo sư Trần”

Trên mặt Hoắc Lăng Tùng tràn đầy ấm áp nói.

Sau đó Tô Tú Song liền bị đẩy vào phòng bệnh VỊP.

“Anh hai, anh đi phòng nghỉ tắm rồi thay quần áo đi, em và Cố Hàn đến phòng bệnh trước.” Hoắc Lăng Tùng nói.

Nhà họ Mộ.

Trong phòng.

Mộ Đan Nhan đang bày túi xách, quần áo, trang sức mua ở trung tâm thương mại ra.



Nghe được tiếng gõ cửa, cô ta nũng nịu mở miệng: “Vào đi”

Mộ Tư Đồng đẩy cửa bước vào: “Những thứ này, có thích không?”

“Cũng vậy thôi.”

Mộ Đan Nhan hơi thiếu hứng thú, căn bản không thích thú nổi.

“Đi theo anh, cho em xem một thứ rất vui” Ôm lấy vai cô ta, Mộ Tư Đồng dẫn cô ta tới phòng khách, bật tivi lên.

“Bây giờ phát sóng một tin tức quan trọng, tại nơi giao nhau giữa đường Hàm Nghi và đường Hoàng Văn đã xảy ra một vụ tai nạn, một chiếc xe taxi và một chiếc xe thể thao tông vào nhau, xe taxi rơi ra khỏi cầu cạn, tạm thời chưa có thương vong, xe taxi bị thương nặng nề, tài xế và một vị khách nữ chưa rõ sống chết…”

“Hiện tại là giờ cao điểm, lúc đi đường xin hãy vòng qua nơi này, để tránh khỏi bị kẹt xe”

Sắc mặt Mộ Đan Nhan vẫn lạnh nhạt như cũ: “Một vụ tai nạn mà thôi, có gì đáng để vui đâu chứ?”

Mộ Tử Đông ra vẻ nghiền ngẫm, như có như không mà gợi ý: “Một vị khách nư.

Đôi mắt híp lại, Mộ Đan Nhan phút chốc liền phản ứng kịp: “Là cô ta?”

“Ừ”



Mộ Đan Nhan liên lập tức vui vẻ cười lên, khóe môi cong cong, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Trong phòng bệnh.

Sau khi hết thuốc tê, Tô Tú Song liền chầm chậm mở mắt ra, cổ họng rất khô, giống như bị lửa thiêu, cả người đau đớn khó chịu.

Không nhịn được, cô nức nở hừ ra tiếng.

Thanh âm nhỏ xíu, gần như không nghe được.

Nhưng Hoắc Dung Thành ở trên sô pha liền lập tức đứng dậy, đi qua, đứng bên giường bệnh.

Cô giật mình, Tô Tú Song nhìn vào khuôn mặt người đàn ông.

Sắc mặt anh rất khó coi, lại cực kỳ đen, đen như đáy nồi.

“Anh…sao thế? Sao sắc mặt khó coi quá vậy.” Cô khó khăn nói ra một câu, thanh âm khàn đặc.

“Em mẹ nó im miệng cho tôi!”