Tô Tú Song mỉm cười: “Thời gian sau này còn nhiều, cũng không phải không gặp nhau nữa, bà đừng suy nghĩ gì nhiêu.”
Tô Ái Lan muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không có nói cái gì.
Cắt đứt điện thoại, Tô Tú Song than nhẹ một tiếng, cô như bây giờ, ngay cả giường cũng không xuống được, làm sao có thể đi tới bệnh viện thăm bà nội đây?
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ , một tàng tiếng bước chân truyền đến.
Cô ngẩng đầu.
Chỉ thấy Hoắc Dung Thành mặc một chiếc quần dài màu đen, thân hình cao to, thân sắc kiêu căng, còn vẻ mặt lại lạnh lùng.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Tô Tú Song nhăn mày lại, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn tới anh.
Lúc trước, hai người vẫn còn đang cãi nhau, cô tuyệt đối sẽ không có khả năng là người cúi đầu trước.
“Anh hai, anh đã đến rồi đó à?”
Trên sô pha, vẻ mặt Diệc Phong nịnh nọt, tươi cười, cười giống như một con chó săn vậy.
“Ừm”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng trả lười lại, còn ánh mắt thì dừng lại ở trên giường bệnh.
Khuôn mặt cô tái nhợt, đưa lưng tựa vào đầu giường, rõ ràng đã biết anh đến đây, lại ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, mà cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, biến anh trở thành không khí.
Muốn dội một gáo nước lạnh vào mặt anh à?
Lạnh lùng vung vạt áo, Hoắc Dung Thành cố nén cảm xúc muốn bóp chết cô lại, ôm lấy lửa giận rời đi.
Đẩy cửa ra, Hoắc Lăng Tùng liền cảm giác bầu không khí có điểm không thích hợp: “Làm sao vậy?”
“Anh hai vừa đến đây, lại đi rồi”
Hoắc Diệc Phong báo cáo lại tình hình Hoắc Lăng Tùng bừng tỉnh, cũng không hỏi nhiều, đem bữa sáng đặt lên trên bàn.
Tô Tú Song còn chưa kịp ăn, di động lại vang lên, là Tô Trọng Quân gọi tới được, ngữ khí của ông ta đầy lo lắng: “Tú Song, con mau tới đây đi đây, bà nội con hôn mê rồi”
Nháy mắt, sắc mặt Tô Tú Song liên trở nên trắng bệch, tắt di động, liên lập tức muốn xuống giường.
“Không được lộn xộn”” Hoắc Lăng Tùng ngăn lại.
“Bà nội, bà nội hôn mê rồi, em phải tới xem bà thế nào”
“Chờ anh một phút thôi.”
Ngay sau đó, Hoắc Lăng Tùng đẩy đến một chiếc xe lăn, xoay người, động tác rất ôn nhu ôm lấy Tô Tú Song, giúp cô ngồi lên xe lăn, giúp đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.
Khoảng cách giữa hai phòng bệnh cũng không quá xa, đi đường cũng chỉ mất sáu phút là đến.
Hoắc Lăng Tùng đẩy cô đến ngoài cưa.
Tô Tú Song đẩy cửa phòng ra, đẩy xe lăn đi vào trong.
Trong phòng, là một mảnh hỗn độn, chướng khí mù mịt, Tô Trọng Quân, Tô Tú Duyên, còn có Lưu Mộ Lên, tất cả đều có mặt ở đây.
Bác sĩ đang giúp Tô Ái Lan kiểm tra thân thể.
“Con làm sao mà lại thế này?” Tô Trọng Quân nhíu mày.