“Không hiểu, không sao cả, quan trọng là ông, còn nhớ mình đã làm gì không” Nói xong, Hoắc Dung Thành liền chạm lấy eo của Tô Tú Song, mềm mềm, mịn mịn, sờ đã thật.
Sờ rồi mới thấy có chút nghiện.
Tô Tú Song cảm thấy có chút phiền, nói chuyện thì nói cho đàng hoàng đi còn sờ mó eo cô để làm gì, tên lưu manh thối tha này, tên háo sắc đáng chết!
Cố Hàn lười nói mấy lời vô nghĩa, đi hai bước lên phía trước, một tay nắm chặt lấy cổ áo của người đàn ông trung niên, quăng ông ta từ trên ghế sô pha ngã lăn ra đất.
“Các người thật ngang ngược, ức hiếp người quá đáng, có tin tôi báo cảnh sát, bắt các người lại không hả?”
Người đàn ông trung niên nữa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ, tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Dung Thành.
Hoắc Dung Thành khẽ động khóe môi mỏng của mình, lộ ra một nụ cười trào phúng, giày da đắt đỏ quý giá trực tiếp đẫm lên cách tay của ông ta, hung hăng đạp hai cái.
Người đàn ông kia lập tức bị cơn đau truyền tới khiến cho mặt mày nhăn nhúm cả lại, trên trán đã toát hết ra mồ hôi lạnh.
“Cố Hàn, giúp ông ta báo cảnh sát đi” Hoắc Dung Thành ngồi thẳng lưng lên, lạnh lùng nói.
“Vâng ạ”
Cố Hàn nhanh chóng rút điện thoại ra, nhấn vào mấy số, gọi đi.
“Tra hỏi ông ta” Lưng lại lười biếng dựa vào ghế sô pha ở phía sau, bàn tay †o của Hoắc Dung Thành tỏ ra không cam chịu sự nhàn rỗi, luồng tay vào trong áo, dê xôm phần eo mềm mại của cô, như có như không mà lả lướt khắp nơi.
Cuối cùng, Tô Tú Song cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Anh nghiêm túc giải quyết công chuyện một chút đi, đừng có mà sờ mó lung tung nữa, có được không hả?” Cô cau chặt hai đầu mày lại với nhau, đè nén giọng nói của mình, thuận thế đập vào tay anh một cái.
“Đã có Cố Hàn giải quyết công chuyện rồi, không cần đến tôi đâu, em đừng có xao nhãng…
Nói xong lời này, anh động thủ không hề kiêng dù gì nữa, trực tiếp ôm cô lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy cô không để lọt ra một kẽ hở nào.
Tô Tú Song giấy giụa đành đạch, cả cơ thể vùng vẫy lung tung như con cá đang nằm trên thớt.
“Cảnh cáo em, em dám động đậy thêm một chút nữa là thôi sẽ hôn em đến tắt thở luôn đấy, không tin thì em cứ thử mà xem” Giữ chặt lấy cái chân đang không ngừng giãy dụa như vịt đạp nước của cô, Hoắc Dung Thành trầm giọng cảnh cáo.
Cái tên khốn kiếp này!
Tô Tú Song bừng bừng lửa giận, tức đến mức thở ra phì phò, chỉ đành yên tĩnh trở lại.
Chiếc cảm của Hoắc Dung Thành đặt lên cần cổ của cô, đáy mắt hiện lên một tia sáng thâm trâm: “Sao đột nhiên lại trở nên nghe lời như thế chứ, tiếc quá đi mất thôi!”
Anh phát hiện ra, từ hai lân khai giới trước, sau khi đã ăn tươi nuốt sống cô, thì anh giống như được bước qua cánh cửa của một thế giới mới vậy, hận không thể ngày ngày, giờ giờ đè cô xuống giường, hung hăng giày vò cô làm loại chuyện đó.
Thậm chí anh còn hoài nghi, trên người của cô có giấu độc dược, hạ trùng vào cơ thể của anh.