Đánh hơi được bầu không khí hiện tại không đúng lắm, Hoắc Diệc Phong khẽ ho hai tiếng: “Anh hai, thôi bỏ đi anh, cái người phụ nữ ngốc nghếch này ngủ rồi còn ngáy nữa, giống hệt như tiếng động đất vậy á, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh”
“Dung Thành, nếu cô Song đã không đồng ý, vậy thì thôi đi, anh và cô ấy cũng chỉ là vợ chông trên danh nghĩa thôi mà, ngủ trên một chiếc giường thật sự là rất không nên” Từ Tuyết Nhung lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Dung Thành: “Quan trọng nhất là cô Song đây không đồng ý, trước giờ anh đâu phải là một người đàn ông thích cưỡng ép phụ nữ đâu.
Nghe thấy lời này, Hoắc Dung Thành cau mày lại, hầu kết khẽ nhấp nhô lên xuống, khuôn mặt âm u.
Đúng thế, trước giờ anh không phải là một người đàn ông thích cưỡng ép phụ nữ, thân là cậu hai của nhà họ Hoắc, có tự tôn và sự cao ngạo trời sinh.
Nếu đã không muốn ngủ chung với anh, vậy thì biến đi xa khỏi chỗ anh một chút, càng xa càng tốt!
Tay trái của anh tùy ý nhét vào trong túi quân, giọng nói lạnh lẽo như núi băng: “Ai chuyển vào, đi tìm người đó lấy chìa khóa, từ hôm nay trở đi, dọn đến sống ở phòng người hầu.”
Nghe xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tô Tú Song lại không hề phản ứng lại, chỉ nhìn quản gia Truong.
Quản gia Trương âm thầm lắc đầu.
“Quản gia Trương nói, là anh cho người chuyển đồ của tôi vào, chìa khóa đang ở trong tay anh” Tô Tú Song mặt không chút biểu cảm gì nói.
Quản gia Trương: “..”
Ông nói thế lúc nào chứ?
Hoắc Dung Thành híp mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Ông ấy nói thế nào thì là như thế ấy, ông ấy bảo em đi nhảy lầu thì em cũng sẽ đi nhảy lầu thật sao?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vẻ mặt của Tô Tú Song trở nên vô cùng vi diệu, anh đúng thật là một tên mắc bệnh tâm thần!
Từ Tuyết Nhung khẽ cười, kéo lấy cánh tay áo của Hoắc Dung Thành: “Sao lại giống một đứa trẻ như thế chứ, đừng làm khó cô Song nữa, đưa chìa khóa cho cô ấy đi”
Hoắc Dung Thành không nói gì, cũng không động đậy.
“Anh xem kìa, quân áo của cô Song đã ướt hết cả rồi, lấy chìa khóa chắc chắn là để vội đi thay quần áo” Từ Tuyết Nhung mềm giọng, đứng ở một bên dịu dàng khuyên nhủ.
Trong lòng Hoắc Dung Thành khó chịu, tiếp tục lạnh mặt nói: “Sao không lạnh chết luôn đi”
Tô Tú Song: “…”
Từ Tuyết Nhung: “…”
Sau đó, anh lấy chiếc chìa khóa từ trong túi quần ra, tay dài duỗi về phía trước.
Thấy thế, Tô Tú Song nhẹ nhõm thở ra một hơi, đi qua, duỗi tay muốn lấy chìa khóa.
Đâu ngón tay vừa mới chạm vào chiếc chìa khóa thì ai ngờ được, cánh tay rắn chắc của người đàn ông lại nâng lên, chiếc chìa khóa được ném vào thùng rác theo một đường cong parabol hoàn hảo.
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, tức đến ngứa gan.