Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 66



Chương 66

Vừa nói đến đây, gã mặt thẹo lập tức nổi giận, chỉ hận không thể xé xác Tô Tú Song. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi trừng cô: “Thưa cậu Thiên, là bị con đàn bà chết tiệt này đập bằng gạt tàn”

“Độc đáo đấy chứ.” Hàn Văn Thiên ngáp: “Được rồi, dẫn cô ta đi đi, đừng làm phiền nhã hứng của chúng tôi”

Sắc mặt Hoắc Dung Thành vẫn không thay đổi, cũng không lên tiếng can ngăn, chỉ bỏ hai chân đang vắt chéo ra, lười biếng tựa lưng vào sofa.

Gã mặt thẹo do dự, âm thầm liếc nhìn Hoắc Dung Thành mấy giây rồi mới hốt hoảng đến gần Tô Tú Song.

Trái tim Tô Tú Song suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi khi hắn ta đến gần một bước, cô lại lùi về sau mỗi bước. Mãi đến khi lưng đụng vào tường, đã không còn đường thối lui, gã mặt thẹo thô lỗ câm vai cô kéo ra ngoài.

Phòng riêng lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng.

Tô Tú Song bị kéo đi, ánh mắt vẫn còn chút mong chờ, van xin nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế. Gương mặt sắc bén của anh ta bị bao phủ trong sương khói mịt mờ, trông vô cùng lạnh lão. Thoáng chốc, hy vọng trong lòng Tô Tú Song đều tan biến không còn bóng dáng. Cô như con rối gỗ, mặc cho gã mặt thẹo thô lỗ kéo cô ra ngoài, đôi mắt tối om không còn chút ánh sáng.

Vừa bước chân trái ra khỏi phòng riêng, trái tim thấp thỏm của gã mặt thẹo mới yên ổn, thở phào một hơi, suýt nữa nghẹt thở gần chết!

“Khoan đã!” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.

Sắc mặt gã mặt thẹo trắng bệch, quay đầu lại. Người lên tiếng là Nam Cố Trạch, anh ta lắc lư ly rượu vang, nhìn theo chất lỏng màu đỏ di động.

“Cậu Trạch, cậu có chuyện gì vậy ạ?”

Gã mặt thẹo cười nịnh bợ.

Tập đoàn Hàn thị, Nam thị và tập đoàn Mộ Dương đều là quý tộc ở thủ đô, nhà nào cũng là ông nội của hắn, không thể đắc tội được.

“Con người tôi chưa bao giờ thích giúp vui, nhưng hôm nay lại thấy hơi khác thường, anh không ngại chứ?” Nam Cố Trạch mỉm cười đặt ly rượu vang xuống, ôn tồn nói.

“Đương nhiên không ngại.” Gã mặt thẹo vội lắc đầu. Chẳng lẽ hắn dám ngại?

“Tôi vốn không nên nhúng tay vào chuyện của anh, chẳng qua gần đây tôi thường ăn chay niệm phật, tu thân dưỡng tính với bà nội, cho nên mới nổi lòng lương thiện.” Nam Cố Trạch nói tiếp.

Gã mặt thẹo nuốt nước miếng, lắng lặng chờ câu kế tiếp. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh cứ kéo cô ấy đi như thế thì chắc chắn sẽ hành hạ khiến cô ấy tàn phế, cho dù không tàn phế thì chắc cũng sẽ sống không bằng chết.” Nam Cố Trạch chậm rãi vuốt ve phật châu trên cổ tay, đề nghị: “Chi bằng hai người hòa giải trước mặt tôi đi”

Nghe vậy, Tô Tú Song mới lấy lại tinh thân, kinh ngạc nhìn anh ta. Không ngờ cuối cùng người chịu giúp mình lại là Nam Cố Trạch.

Hoắc Dung Thành và Hàn Văn Thiên liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và bất ngờ. Hàn Văn Thiên nghiêng người sờ trán Nam Cố Trạch, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, không bị sốt mà nhỉ?”

Hòa giải? Đừng đùa! Gã mặt thẹo cảm thấy quả thực là nói xằng nói bậy, đang định chửi ầm lên thì lại không dám, chỉ có thể kìm nén: “Cậu Trạch, thả cô ta ra đã đành, tôi còn bị cô ta đánh ra nông nỗi này mà không đáp trả thì mất mặt lăm.”

Hàm ý là hắn ta đã bị đánh đến mức này, sao có thể hòa giải?

“Nếu cô ấy có thể khiến anh hài lòng thì anh sẽ đồng ý hòa giải hả?” Nam Cố Trạch cố ý xuyên tạc lời nói của hắn ta.

Gã mặt thẹo nghẹn cơn tức, nói một câu đầy ẩn ý: “Cậu Trạch, muốn để tôi hài lòng thì khó lắm”